Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hà Tình ngốc nghếch

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

Chương 5: Hà Tình ngốc nghếch

Ra khỏi cổng trường.

Lâm Tiểu Lệ cúi người cười hỏi hai đứa nhỏ:

“Các con tan học rồi à! Hôm nay Nhiên Nhiên với Tình Tình ở trường thế nào? Có chơi vui không?”

Tiểu Hà Tình thấy mẹ mình không đến, trước tiên gật đầu trả lời:

“Dạ vui ạ.”

Rồi mới hỏi:

“Dì ơi, mẹ cháu đâu rồi ạ...”

Mẹ của Lâm Chính Nhiên vừa nói vừa xoa đầu Hà Tình, giọng nói ngọt ngào như dỗ trẻ con:

“Tình Tình này, mẹ cháu tối nay lại phải làm thêm giờ nên không qua đón cháu được. Dì sẽ đưa cháu về nhà ăn cơm tối nhé? Thế nào, được không?”

Cô ấy giơ một ngón tay lên:

“Hôm nay dì mua tôm lớn lắm, ăn ngon lắm đấy! Mẹ cháu cũng đã đồng ý cho cháu ở lại ăn cơm rồi nè!”

Nỗi buồn vì mẹ không đến đón nhanh chóng bị món tôm lớn che lấp. Hà Tình vốn dĩ là đứa trẻ háu ăn, mím môi, ánh mắt lưỡng lự nhìn sang Lâm Chính Nhiên, sợ rằng hắn sẽ không đồng ý.

Lâm Anh Tuấn mở cửa xe, nói:

“Nhiên Nhiên, con và Tình Tình ngồi ghế sau đi. Mau lên xe đi nào, không tí nữa đi đường lại bị kẹt xe đấy.”

Mẹ Lâm gật đầu đồng ý, ra hiệu cho hai đứa nhỏ lên xe. Lâm Chính Nhiên đi thẳng đến ghế sau trước, thấy Tiểu Hà Tình vẫn đứng đấy thì nghi hoặc hỏi:

“Lên xe đi, cậu còn đứng ngẩn ra đấy làm gì vậy hả?”

Tiểu Hà Tình “ừm” một tiếng, trên mặt lộ vẻ vui mừng nhẹ nhàng. Cô bé nhanh chóng leo lên xe và ngồi xuống cạnh Lâm Chính Nhiên.

Trên đường về nhà, mẹ Lâm ngồi ở ghế phụ lái mở một gói đồ ăn vặt, đưa cho hai đứa:

“Nhiên Nhiên, Tình Tình, cho các con mỗi đứa một gói sô-cô-la đây này.”

Lâm Chính Nhiên nhớ đến hệ thống, hắn cầm lấy gói đồ ăn vặt nhưng lại không nghe thấy âm thanh nào từ hệ thống cả, trong lòng có chút tò mò vì sao lần này không có tình huống gì kích hoạt nữa cả.

Hắn vốn không thích đồ ngọt lắm nên đành đưa gói sô-cô-la cho Tiểu Hà Tình:

“Cậu ăn đi.”

Tiểu Hà Tình bất ngờ, còn mẹ Lâm thì càng ngạc nhiên hơn, cười đầy ý tứ:

“Ồ? Quan hệ giữa Nhiên Nhiên với Tình Tình tốt vậy rồi à? Đến mức tự nguyện nhường đồ ăn vặt cho Tình Tình cơ à?”

Lâm Chính Nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

“Tại con không thích ăn thôi.”

Mẹ Lâm vừa cười vừa che miệng lại, nghĩ rằng con trai mình bẩm sinh đã tsundere:

“Vậy sao? Có đứa nhỏ nào lại không thích ăn đồ ăn vặt nhỉ?”

Tiểu Hà Tình thì không nghĩ nhiều đến thế, chỉ có chút lúng túng:

“Cậu không ăn thật à...”

“Tôi không ăn đâu, cậu ăn đi.”

Tiểu Hà Tình cầm gói đồ ăn, không mở ra mà chỉ ngó nhìn, nhưng lại nuốt nước miếng.

Mẹ Lâm nhỏ giọng nhắc nhở:

“Tình Tình, nếu cháu không ăn bây giờ thì để dành mang về nhà ăn nhé. Nhiên Nhiên đã nói không ăn thì chắc chắn sẽ không ăn đâu.”

“Ừm.” Hà Tình len lén nhìn Lâm Chính Nhiên, thì thầm:

“Lâm Chính Nhiên, tối nay về nhà tôi sẽ lấy đồ đó cho cậu xem nha.”

Lâm Chính Nhiên đáp lại một tiếng, Hà Tình thấy hắn không giận mới dám nhét gói sô-cô-la vào túi.

Về đến nhà, Tiểu Hà Tình đeo cặp sách chạy về phía cửa nhà mình, nhập mật mã rồi mở cửa.

Hà Tình sống trong một gia đình đơn thân, mẹ cô thường xuyên phải tăng ca nên hầu như cô bé đều tự về nhà một mình.

Mẹ Lâm nhắc nhở:

“Tình Tình, lát nữa nấu cơm xong dì sẽ gọi cháu nhé.”

“Vâng, cháu chỉ lấy một món đồ thôi ạ!”

Tiểu Hà Tình đặt cặp sách xuống, chạy vào phòng ngủ, tìm được hộp kẹo mà mình đã cất giữ từ lâu. Sau đó, cô bé đến chỗ dưới tủ quần áo, nằm bò ra sàn nhà, cố gắng vươn tay để với tới.

Sau một hồi nỗ lực, cuối cùng cô cũng chạm tới một chiếc hộp nhỏ, cô liền lấy tay lau sạch lớp bụi phủ trên đó. Mặc dù trong lòng rất không nỡ, môi khẽ mím lại, nhưng nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, Tiểu Hà Tình vẫn quyết định đem nó tặng cho Lâm Chính Nhiên.

Cô bé ôm cả hai chiếc hộp đến nhà Lâm Chính Nhiên. Lúc này, Lâm Tiểu Lệ và Lâm Anh Tuấn đang bận rộn trong bếp chuẩn bị bữa tối.

Dường như Tiểu Hà Tình bẩm sinh có một nỗi sợ đối với Lâm Chính Nhiên. Cô đứng ngay trước cửa phòng ngủ của hắn, thấy hắn đang ngồi trên giường thu dọn đồ đạc nhưng lại không dám bước vào.

Chỉ đứng ngoan ngoãn ở đó, nhẹ giọng nói: “Lâm Chính Nhiên... Tớ mang đồ qua cho cậu đây rồi này.”

Lâm Chính Nhiên đáp một tiếng, nhưng vẫn tiếp tục công việc của mình. Hắn cứ nghĩ cô bé sẽ bước vào, nhưng chờ một lúc lâu vẫn thấy Tiểu Hà Tình đứng ở cửa, đôi mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn hắn, không hề động đậy.

“Cậu đứng đó làm gì thế?”

Tiểu Hà Tình mở miệng muốn nói, nhưng rồi lại ngập ngừng. Cô sợ rằng nếu tự ý bước vào phòng, Lâm Chính Nhiên sẽ tức giận, nên chỉ dám cúi đầu, im lặng không nói.

Lâm Chính Nhiên đành vỗ nhẹ lên giường, bảo: “Lại đây mà ngồi này, cậu đưa đồ cho tớ, rồi đóng cửa lại đi.”

“Ừ.”

Tiểu Hà Tình ngoan ngoãn làm theo lời hắn, cô bé bước vào phòng, đưa hai chiếc hộp cho hắn, rồi lại đứng dậy quay ra đóng cửa. Đóng cửa xong, cô bé lại đứng đờ người ở đó, không nhúc nhích.

Bạn đang đọc Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên ( Bản Dịch ) của Lâm Ngoại Hữu Lâm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi milo1231
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.