Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 34: Gào Thét

Tiểu thuyết gốc · 1543 chữ

Bên dưới boong tàu là các khoang chứa hàng hóa, trang bị đầy đủ các tiện nghi và thiết bị cần thiết cho một hành trình dài ngày trên biển. Khoang ngủ được thiết kế ấm cúng với giường ngủ thoải mái và những chiếc võng đu đưa, mang lại cảm giác thư giãn cho các thủy thủ sau một ngày làm việc vất vả.

Phần đuôi tàu được trang trí bằng những đường nét uốn lượn mềm mại, kết hợp với những bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp, miêu tả cuộc sống và truyền thuyết của người Ngư Nhân. Tại đây còn có một cầu thang dẫn lên đến đài quan sát, nơi các thủy thủ có thể ngắm nhìn toàn cảnh biển cả bao la.

Hệ thống đèn chiếu sáng trên tàu được thiết kế tinh xảo, với hàng loạt đèn lồng treo dọc theo thân tàu, phát ra ánh sáng dịu nhẹ, tạo nên một khung cảnh lãng mạn vào ban đêm. Những ngọn đèn này không chỉ giúp chiếu sáng mà còn là biểu tượng của hy vọng và sự dẫn lối trong đêm tối.

Hải Phong đứng trên boong tàu, ngắm nhìn toàn cảnh, hắn cảm khái nói: "Con tàu Ngư Tiên thật sự là một kiệt tác. Nó mang cho ta một cảm giác có thể vượt qua mọi thử thách trên biển cả"

Ngọc Vũ cũng rất hài lòng, cười tươi: "Đúng vậy, ra khơi trên Ngư Tiên, ta cảm thấy như mình đang tham gia vào một cuộc phiêu lưu huyền thoại"

Thuỷ Lang, Ngư Nhân già cũng gật đầu nói: "Con tàu này chính là niềm tự hào của Ngư Nhân chúng ta. Với nó, chúng ta sẽ vượt qua mọi sóng gió và đến được tân lục địa"

Nghe những thuyền viên của mình không tiếc lời khen dành cho con tàu, Côn hài lòng mỉm cười, cảm nhận sự kiêu hãnh bên trong mình.

"Ngư Tiên là đại diện cho sự kiên cường và hy vọng bên trong chúng ta. Với nó, không gì có thể ngăn cản chúng ta"

Ngày khởi hành cuối cùng cũng đến. Con tàu Ngư Tiên lướt trên mặt nước, hướng về phía chân trời. Côn đứng trên boong tàu, ánh mắt đầy kiên định.

"Chúng ta nhất định sẽ tìm được vùng đất mới!" Hắn nói lớn, tiếng nói vang vọng trên đại dương.

Hải Phong, Ngọc Vũ và Thuỷ Lang đứng bên cạnh hắn, cũng đầy quyết tâm. Những ngày tới đây sẽ đầy khó khăn, nhưng họ biết rằng họ không đơn độc. Họ có nhau và có niềm tin vào mục tiêu lớn lao.

Niềm tin mang sứ mệnh đưa Triều Thần Quốc tới huy hoàng.

Những ngày trên biển của bọn hắn bắt đầu.

Côn đứng trên boong tàu Ngư Tiên, nhìn ra đại dương mênh mông. Con tàu đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, với cánh buồm căng gió và thân tàu chắc chắn. Hải Phong, Ngọc Vũ và Thuỷ Lang, những thuỷ thủ dày dạn kinh nghiệm, đều có mặt và sẵn sàng cho chuyến phiêu lưu nguy hiểm sắp tới.

Chưa từng có ai đi đến điểm tận cùng của thế giới. Những Ngư nhân trên tàu tranh cãi về vấn đề này, tiếng nói vang lên khắp nơi.

"Có người nói rằng ở cuối thế giới, chúng ta sẽ gặp những con quái vật khổng lồ!" Hải Phong, với ánh mắt rực lửa, nói lớn.

"Không, ta nghe rằng có những vùng đất mới với nguồn tài nguyên vô tận!" Ngọc Vũ phản bác, ánh mắt sáng lên như sao đêm.

Thuỷ Lang, với vẻ mặt trầm ngâm, nhẹ nhàng lên tiếng: "Chúng ta không biết chắc điều gì đang chờ đợi. Nhưng nhiệm vụ của chúng ta là khám phá, không phải tranh cãi"

Côn lắng nghe mọi người, trong lòng hắn cũng có những lo lắng và kỳ vọng. Hắn kiêu hãnh nhưng cũng tự ti, biết rằng hành trình này có thể là cơ hội để hắn sánh ngang với Lãng. Hắn nhìn ra biển cả, quyết tâm nảy lên mạnh mẽ.

Ngay khi khởi hành không lâu, những ngày gió yên biển lặng đã trôi qua, con tàu Ngư Tiên gặp phải một cơn bão biển dữ dội. Gió giật mạnh, sóng lớn và sấm sét đe dọa nhấn chìm con tàu.

Trời đột ngột chuyển mây đen, báo hiệu cơn bão lớn sắp ập đến. Gió thổi mạnh, sóng biển bắt đầu vỗ mạnh vào thân tàu.

Hải Phong đang lái tàu, nhìn trời nói: "Có chuyện không lành rồi. Trời tối sầm như thế này chắc chắn là báo hiệu của một cơn bão lớn"

Ngư Nhân già Thuỷ Lang xem thời tiết thay đổi lớn, nhanh chóng trầm giọng, cảnh giác: "Hải Phong nói đúng, gió đã bắt đầu đổi chiều. Chúng ta cần chuẩn bị thật kỹ lưỡng"

Cơn bão bắt đầu mạnh lên, sóng biển vỗ mạnh vào thân tàu, gió gào thét. Cả con tàu chao đảo trong sóng dữ.

Mọi người trên tàu bắt đầu dâng lên cơn lo sợ.

“Không xong, bão tiến đến!”

“Tất cả bình tĩnh, nghe theo ta chỉ huy” Không để các thuyền viên trên tàu rối loạn, Côn lớn tiếng quát.

“Ngọc Vũ. ngươi chỉ huy các thuyền viên còn lại giữ chặt cột buồm”

“Hải Phong, ngươi nắm chặt bánh lái, không để cho con tàu mất lái”

“Thủy Lang, chuẩn bị dây buộc, chúng ta không thể để tàu lật”

Liên tiếp các mệnh lệnh được ban ra, các thuyền viên trên tàu hô to thực hiện.

“Đã rõ thưa thuyền trưởng!”

Ngọc Vũ, giữ chặt tay cột buồm, hét lên: "Sóng biển càng lúc càng mạnh! Chúng ta phải giữ vững tay lái!"

Sóng biển tạt vào trên thân tàu, khiến con tàu rung lắc dữ dội, hắn phải nắm chặt cột buồm mới không bị đánh ngã xuống sàn.

Hải Phong bên kia cũng không khá thẩm gì hơn, hắn nắm chặt bánh lái, khuôn mặt kiên quyết: "Mọi người hãy bám chắc! Ta sẽ điều khiển con tàu vượt qua cơn bão này!"

Để ý sẽ thấy cánh tay săn chắc, khỏe mạnh của hắn nổi lên từng đầu gân dữ tợn, cánh tay dồn hết lực lượng để nắm chặt bánh lái, có thể thấy hắn đang rất cố gắng để điều khiển con tàu trong cơn bão.

Phía còn lại Thuỷ Lang ném cho các thuyền viên những đầu dây thừng, bóng dáng trong cơn bão không ngừng buộc dây thừng xung quanh con tàu: “Các ngươi buộc bên đây, nhanh tay lên!"

Cơn bão đạt đỉnh điểm, sóng cao như núi đe dọa nhấn chìm con tàu.

Ngước nhìn cơn sóng thần như con quái vật giương nanh múa vuốt, tất cả thuyền viên, kể cả con tàu Ngư Tiên đều hóa thành nhỏ bé. Hải Phong cắn răng, đôi mắt nổi lên các tia máu, hắn vận dụng hết kỹ năng lái tàu để giữ vững con tàu trong sóng dữ.

"Không thể để con tàu bị lật! Mọi người, bám chặt vào! Tin tưởng ta, ta sẽ lái con tàu vượt qua!" Trong cơn bão, Hải Phong nắm chặt bánh lái, gân xanh nổi lên trên tay, hắn gào thét khàn cả giọng.

Bỗng dưng cánh buồm đã bị rách một đường, con tàu tức thời trật khỏi đường lái.

"Có ai không! Buồm đã bị rách một phần! Chúng ta cần phải ngay lập tức cố định lại!" Ngọc Vũ gấp rút, lớn giọng gào thét.

Các thuyền viên đều đang loay hoay xoay sở với công việc của bản thân, nghe thấy hắn gào thét, đám người lúng túng.

Nghe thấy giọng Côn gào thét đáp lại: "Được! Ngọc Vũ, cầm lấy dây! Ta sẽ trèo lên sửa buồm!"

Ngay lập tức, Côn nắm lấy dụng cụ trèo lên cột buồm, phía dưới Thủy Lang thấy vậy cũng gào thét.

"Cẩn thận, thuyền trưởng! Sóng quá mạnh! Đừng để nó đánh rơi khỏi tàu"

Cho dù là Ngư Nhân có năng lực điều khiển nước, và trời sinh có thể sống bên trong đại dương, nhưng dù là vậy, đứng trước cơn bão dồn dập này, vẫn rất nguy hiểm đến tính mạng.

Cơn bão dữ dội nhất, sóng biển cao ngút trời, gió rít gào. Con tàu Ngư Tiên chao đảo mạnh, nhưng vẫn đứng vững, không bị đại dương nuốt chửng, tất cả nhờ sự phối hợp nhịp nhàng của các thủy thủ.

Côn đã trèo lên cột buồm, tay nắm chặt dây: "Ngọc Vũ, giữ chặt dây! Ta sẽ cố định buồm lại!"

Ngọc Vũ bên dưới nắm chặt dây gào lên: "Được! Cẩn thận, thuyền trưởng!"

"Mọi người, thuyền trưởng, bám chắc! Ta sẽ điều khiển tàu qua đợt sóng lớn trước mặt!"Hải Phong mắt nhìn chằm chằm vào sóng biển, điều khiển bánh lái.

Thuỷ Lang giữ chặt cột buồm, đôi tay già yếu mềm nhủn: "Thuyền trưởng, nhanh lên! Buồm sắp bị rách hoàn toàn!"

“Ta biết” Côn khóe mắt muốn nứt ra, tức giận hô to.

Cơn bão gào thét, các thủy thủ trên tàu Ngư Tiên cũng gào thét.

Bạn đang đọc Ta Tại Sáng Tạo Chủng Tộc sáng tác bởi vinhtrinh17200
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi vinhtrinh17200
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.