Chương 93: Máu Và Lửa (1)
Một số Xích Lang Nhân không để Tir nói hết, bọn hắn nhanh chóng giật lấy túi đồ từ tay hắn, ánh mắt đầy tham lam và tò mò.
Một Xích Lang Nhân cười nhạt: “Ngươi nghĩ rằng một mình ngươi có thể mang về những thứ quý giá này và chia sẻ với tất cả chúng ta sao?”
Tir nhìn thấy sự tàn bạo trong ánh mắt của họ, nhưng lần này hắn không run sợ.
Những ngày tháng học hỏi và rèn luyện tại Triều Thần Quốc đã biến hắn thành một người khác, mạnh mẽ và kiên định hơn.
“Trả lại cho ta!” Tir hét lên, đôi mắt rực lửa. Hắn lao vào tấn công, những động tác nhanh nhẹn và mạnh mẽ.
Một cú đấm trúng vào mặt một Xích Lang Nhân, khiến hắn ngã ngửa.
Tir xoay người, dùng chân quét mạnh, hất ngã hai người khác.
Sự phản kháng bất ngờ của Tir khiến tất cả mọi người kinh ngạc. Không ai nghĩ rằng Tir, người từng yếu đuối và bị coi thường, giờ đây lại có thể chống lại họ một cách mạnh mẽ như vậy.
“Ngươi đã thay đổi” Một Xích Lang Nhân lẩm bẩm, tay ôm lấy vết thương: “Ngươi đã học được điều gì đó từ Ngư Nhân sao?”
Tir đứng thẳng, hơi thở hổn hển nhưng ánh mắt kiên định.
“Đúng vậy” Hắn nói, giọng nói mạnh mẽ: “Ta đã học được rằng sức mạnh không chỉ đến từ bạo lực mà còn từ tri thức và lòng dũng cảm. Chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn mà không cần phải hủy diệt lẫn nhau”
Tiếng vỗ tay vang lên vang dội, phá vỡ không gian căng thẳng. Tir quay lại và nhìn thấy Augele, cô bạn thân từ thời thơ ấu, đang tiến lại gần.
Đôi mắt sắc bén của nàng ánh lên sự hài hước và tán thưởng.
“Augele!” Tir thốt lên, bất ngờ và vui mừng.
Augele, con gái của Hỏa Vương Dabi, nổi tiếng với sự thông minh và táo bạo, tiến đến gần hơn, tiếp tục vỗ tay.
“Phát ngôn rất hay, Tir” Nàng nói, giọng nói đầy cảm thán: “Ta chưa từng thấy ngươi mạnh mẽ và kiên định như vậy”
Tir cảm thấy trái tim mình ấm lên vì lời khen ngợi từ cô bạn thân.
“Cảm ơn, Augele” Hắn nói, giọng đầy xúc động: “Ta chỉ muốn mang lại một tương lai tốt đẹp hơn cho Vĩnh Hằng Hỏa Quốc”
Augele mỉm cười, ánh mắt chứa đựng sự đồng tình.
“Ngươi đã thay đổi nhiều, Tir” Nàng nói: “Và sự thay đổi đó có lẽ là điều mà tất cả chúng ta cần. Nhưng để thay đổi một quốc gia, ngươi sẽ cần sự hỗ trợ của mọi người, không chỉ của ta”
Cô quay lại nhìn những Xích Lang Nhân khác, ánh mắt nghiêm túc.
“Các ngươi đã nghe những gì Tir nói” Nàng nói lớn: “Chúng ta có thể trở nên mạnh mẽ hơn mà không cần phải sống trong bạo lực và thù hận. Hãy cùng nhau học hỏi và xây dựng một tương lai mới”
Những Xích Lang Nhân, vẫn còn ngỡ ngàng vì sự thay đổi của Tir và sự hiện diện của Augele, tuy là không đồng tình với lời nói của nàng, nhưng vì nàng là công chúa của Vĩnh Hằng Hỏa Quốc, cho nên chỉ có thể xám xịt rời đi.
Tir và Augele bước đi trên con đường đầy bụi và sỏi, ánh nắng chói chang chiếu xuống làm con đường như trở nên lấp lánh.
Augele, với đôi mắt sáng rực và nụ cười tươi tắn, không ngừng hỏi Tir về những gì hắn đã trải qua trong chuyến hành trình đến Triều Thần Quốc.
"Nói đi, Tir! Ngươi đã thấy gì ở quốc gia của Ngư Nhân? Họ thực sự khác biệt so với chúng ta đến vậy sao?" Augele vừa hỏi vừa nhìn Tir, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Tir mỉm cười, nhớ lại những kỷ niệm tuyệt vời mà hắn đã trải qua.
"Ừ, họ thực sự rất khác biệt. Người Ngư Nhân rất hòa ái và thân thiện. Thành phố của họ đẹp như một bức tranh, với những con đường lát đá trắng, những ngôi nhà được xây dựng tinh xảo, và những đèn lồng pha lê chiếu sáng khắp nơi. Mọi người sống với nhau rất hòa thuận, không hề có bạo lực hay sự căng thẳng như ở đây"
Augele nghe với sự chăm chú, mắt mở to, miệng hơi há ra kinh ngạc.
"Thật không? Vậy họ làm sao để giải quyết mâu thuẫn, hay bảo vệ mình trước kẻ thù?" Nàng hỏi, dường như không thể tin rằng một nơi như vậy có thể tồn tại.
Tir gật đầu, tiếp tục kể.
"Họ có quân đội, nhưng quân đội của họ không phải để chiến đấu liên miên mà để bảo vệ và giữ gìn hòa bình. Và họ có một vị Thần mà họ tin tưởng, Thuỷ Tổ Thần, người đã ban cho Ngư Nhân Vương ba quyền hành trí tuệ, sinh mệnh và hy vọng. Mọi người đều tôn thờ và sống theo những giá trị đó"
Augele dường như bị cuốn hút bởi câu chuyện của Tir. Nàng nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
"Thật tuyệt vời! Và ngươi có gặp ai đặc biệt không?" Nàng hỏi, giọng nói chứa đựng sự mong chờ.
Tir cười nhẹ, nhớ đến Hải Âu, cô gái Ngư Nhân đã giúp đỡ và cùng hắn trải qua nhiều kỷ niệm đẹp.
"Có, ta gặp một cô gái tên Hải Âu. Nàng rất tốt bụng và đã dẫn ta đi khắp nơi trong Triều Thần Quốc. Nhờ nàng, ta đã hiểu thêm rất nhiều về văn hóa và cuộc sống của họ. Ta thậm chí đã được xem một buổi biểu diễn tuyệt vời của Hí Kịch Gia, một nghệ sĩ nổi tiếng của họ"
Augele cười, đôi mắt lấp lánh.
"Ta muốn được đến đó một ngày nào đó, Tir. Ngươi làm cho nơi đó nghe như một thiên đường vậy"
“Tuy nhiên, trước đó ta sẽ giúp ngươi nói với cha về ý định thay đổi Vĩnh Hằng Hỏa Quốc của ngươi”
Augele dẫn Tir qua những cánh cổng lớn của hoàng cung Vĩnh Hằng Hỏa Quốc. Hắn chưa từng thấy nơi nào hùng vĩ và đầy uy quyền như vậy.
Những bức tường đá đỏ rực lửa bao quanh, khắc họa những trận chiến ác liệt và những chiến công hiển hách của các chiến binh Xích Lang Nhân.
Trên mỗi bước tường đều treo những chiếc đầu khủng long khổng lồ, bằng chứng sống động cho sức mạnh và sự tàn bạo của Dabi, cha của Augele.
Tir không khỏi rùng mình trước những hình ảnh này. Đầu những con khủng long, với hàm răng sắc nhọn và đôi mắt trống rỗng, như đang theo dõi từng bước chân của hắn.
Những chiếc sừng, vảy và nanh đều được bảo quản kỹ lưỡng, tạo nên một không khí trang nghiêm nhưng đầy ám ảnh.
"Đây là chiến lợi phẩm của cha ta" Augele nói, giọng đầy tự hào: "Ông ấy đã chém giết chúng trong những trận chiến để bảo vệ quốc gia và dân chúng"
Tir nhìn sâu vào những đôi mắt trống rỗng đó, lòng hắn dâng lên một cảm giác phức tạp.
Hắn hiểu rằng những con khủng long này không phải là kẻ thù, mà là những sinh vật bị săn đuổi trong cuộc chơi quyền lực và bạo lực.
"Chúng ta thực sự cần phải chém giết nhiều như vậy sao, Augele?" Tir hỏi, giọng nói trầm lắng.
"Ta đã thấy một thế giới khác, nơi mà mọi người sống hòa thuận mà không cần đến bạo lực và sự tàn sát"
Augele dừng lại, nhìn Tir với ánh mắt nghiêm túc.
"Tir, đó là cách mà chúng ta đã sống và tồn tại từ lâu đời. Nhưng nếu ngươi tin rằng có thể thay đổi, ta sẽ luôn đứng về phía ngươi. Nhưng ngươi phải hiểu rằng điều này không dễ dàng"
Dưới sự dẫn đường của Augele, Tir cuối cùng cũng bước vào đại sảnh hoàng cung, nơi ánh sáng từ những ngọn lửa rực cháy tỏa ra ánh hào quang mạnh mẽ.
Trước mắt hắn, Hỏa Vương Dabi đang ngồi trên ngai vàng được chạm khắc từ xương của những con khủng long mà hắn từng giết, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chăm chú vào Tir.
Kế bên hắn, Ares đứng thẳng tắp, dáng vẻ uy nghiêm và lạnh lùng, càng làm tăng thêm áp lực cho Tir.
Ares không chờ đợi thêm một giây nào, liền quát mắng:
"Tir, ngươi vào đây làm gì? Đã đi đâu trong thời gian qua? Ngươi dám trở về mà không mang theo gì ngoài những ý tưởng yếu đuối đó sao?"
Tir cảm thấy hơi thở mình nặng nề, nhưng hắn biết rằng đây là lúc phải mạnh mẽ. Hắn nhìn thẳng vào mắt Ares, cố gắng giữ vững sự tự tin.
"Ares, ta đã tìm thấy một thế giới khác, một nơi mà người ta sống hòa thuận và không cần đến bạo lực để chứng minh sức mạnh. Ta đến đây để cho các ngươi thấy rằng bạo lực không phải là con đường duy nhất"
Dabi cười lớn, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng trong đại sảnh.
"Thế giới của chúng ta được xây dựng trên máu và lửa, Tir. Ngươi nghĩ những ý tưởng mơ mộng đó có thể thay đổi được sao? Ngươi còn quá non nớt!"
Đăng bởi | vinhtrinh17200 |
Thời gian |