Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đổi Nữ Nhân Bằng Nhu Yếu Phẩm

Phiên bản Dịch · 1525 chữ

"Cẩn thận, kẻo trượt chân đấy." Đường Trạch lên tiếng dặn dò.

Hai cô gái ngẩng đầu cười, Thiên Thiên tay dính đầy máu tươi, ngay cả cơ thể trắng nõn cũng lốm đốm vết máu đỏ, đột nhiên lại mang một vẻ đẹp khó tả.

Nhìn khắp căn phòng đầy ắp thức ăn nước uống, Đường Trạch nghĩ phải xử lý thế nào, làm sao để tối ưu hóa đống nhu yếu phẩm này?

Lấy vật đổi vật ư?

Vô nghĩa.

Vậy thì có thể đổi được gì?

Đổi người sao?

Trong khu chung cư này chẳng còn ai xinh đẹp đáng để y đổi chác.

Nhìn ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi mãi không ngừng, Đường Trạch cũng bất lực, muốn ra ngoài kiếm thêm nhu yếu phẩm, nhưng mưa thế này thì đi đứng thế nào? Thời tiết này chắc sắp có gió bão.

Hai cô gái kéo xác mãi đến rạng sáng mới về, mệt mỏi rã rời, Đường Trạch cho họ tắm nước nóng, y cũng sẽ không bạc đãi họ, chuẩn bị bữa ăn.

Đồ ăn tự nhiên phong phú hơn trước rất nhiều, hai cô gái vất vả cả đêm, đương nhiên phải bồi bổ cho họ.

Rất nhanh, một bàn đồ nướng được bưng lên, nếu để mấy tòa nhà khác thấy, chắc họ sẽ phát điên mất, còn đối với Đường Trạch, đây chỉ là chuyện thường ngày.

Mở Wechat, trong nhóm của tòa nhà này chẳng còn ai nói chuyện, chắc ngoài y và họ ra, thì c·hết cả rồi.

Trong nhóm lớn của khu chung cư toàn bàn tán chuyện y g·iết người, nhất là tòa số 1, ra vẻ ta đây, đứng trên phương diện đạo đức mà phê phán, muốn lôi y ra ngoài xử bắn.

Chỉ là hiện tại Wechat đã bị xóa bỏ rất nhiều chức năng, không thể tải video và ảnh chụp, không thể gửi video, không thể đăng lại, không thể thêm nhóm, không thể gọi video, ngay cả tìm người xung quanh cũng không được, bất quá có vài người ngay từ đầu đã có nhóm chat ở khu chung cư bên ngoài, tình hình cũng không khác lắm.

Đường Trạch ngẩng đầu nhìn lên cười nói: "Hai người các cô không cần nghỉ ngơi sao?" Bận rộn cả đêm rồi, y cũng muốn cho họ nghỉ xả hơi.

Tôn Đình ngày càng giỏi làm nũng, An Bạch đứng cạnh còn có chút ngượng ngùng.

Tôn Đình đứng dậy ngồi lên người Đường Trạch.

Đường Trạch cười khổ, đang nghĩ việc mà, sao cô lại làm thế.

"Giúp ta nghĩ cách trước đã, rồi sẽ thưởng cho hai người." Đường Trạch đưa tay ôm eo Tôn Đình, cái eo này vừa mềm vừa mịn.

"Nghĩ cách gì cơ?" An Bạch hiếu kì hỏi.

"Hai người nói xem, đống nhu yếu phẩm trong phòng này đổi lấy gì là tốt nhất?"

Tôn Đình buột miệng: "Đương nhiên là đổi lấy nữ nhân rồi."

An Bạch khựng lại, nghĩ thầm nếu đổi lấy nữ nhân, sau này Đường Trạch không cần chúng ta nữa thì sao?

Nhưng Tôn Đình biết rõ năng lực của Đường Trạch, có thêm người, an toàn của mình sẽ được bảo vệ, mà Đường Trạch cũng có ý đó.

"Ta cũng quan sát lâu rồi, trong cái khu chung cư này trừ hai người ra, chẳng còn ai ngon lành cả." Đường Trạch vẫn có yêu cầu nhất định, không phải mèo hoang chó dại nào cũng xứng làm thức ăn cho y.

"Không thử sao biết được?" Nói xong Tôn Đình đứng dậy cầm điện thoại.

Đường Trạch hiếu kì hỏi: "Cô định làm gì?"

"Thì tuyên truyền trong nhóm của khu chung cư, xem dùng bao nhiêu nhu yếu phẩm để đổi?" Tôn Đình thầm mắng mình ngu ngốc, chưa hỏi ý Đường Trạch đã tự ý quyết định.

Lần này Đường Trạch ngược lại không để tâm, thật ra y cũng có ý nghĩ đó.

"Một nửa." Đường Trạch từ tốn nói.

Tôn Đình nhíu mày: "Một nửa có phải hơi nhiều không?"

An Bạch nhẹ giọng nói: "Nếu dùng một nửa số nhu yếu phẩm mà đổi được một cô gái xinh đẹp, muội thấy vẫn hời."

"Tiểu Bạch nói rất đúng ý ta." Đường Trạch vỗ vỗ đầu An Bạch, khen ngợi.

Tôn Đình nhún vai, đúng là Tiểu Bạch, tỷ tỷ dạy em nhiều ngón nghề như vậy, giờ lại tranh thủ tình cảm với ta.

Tôn Đình lập tức gửi tin nhắn thoại vào trong nhóm chung cư.

"Chào các vị chủ hộ, tôi là Tôn Đình ở tòa nhà số 3, các anh các chị có đang lo lắng vì đói khát, có đang phát điên vì khô cổ khát nước không? Tôi có thể giúp mọi người giải quyết vấn đề này. Đổi đống nhu yếu phẩm của Đổng lão đại lấy những cô mèo nhỏ xinh đẹp chính hiệu, ai có nhu cầu thì nhắn tin riêng nhé ~ meow ~" sau khi nói xong còn chụp một bức ảnh đống nhu yếu phẩm gửi vào trong nhóm.

Vừa mới đăng xong, điện thoại lập tức hiện lên rất nhiều lời mời kết bạn.

Ba người đều phấn khởi xem, toàn là nghệ danh với ảnh đại diện giả mạo.

Tôn Đình và An Bạch rất hiểu chuyện này, ba người lập tức mất hứng, cách này không ổn rồi.

Thậm chí còn có một bà cô năm mươi tuổi, tự xưng là Đát Kỷ chuyển thế, chỉ cần uống ngụm nước, lập tức sẽ trẻ lại.

Khiến Đường Trạch cười đau cả bụng.

Thôi vậy, chắc là không "nổ" ra được nữ nhân nào đâu, vẫn là cày điểm kinh nghiệm trước, từ từ tìm là được, y chẳng thiếu thời gian.

Phòng ngủ của Đinh Phong ở lầu 4.

"Con MC này thế mà lại muốn đổi nữ nhân bằng nhu yếu phẩm, thằng shipper kia c·hết chưa nhỉ?" Đinh Phong nhíu mày, thằng shipper kia khiến hắn không dám manh động.

Bạn gái bên cạnh thấp giọng nói: "Có lẽ thằng cầm súng đã g·iết c·hết thằng shipper, hai con đó liền theo phe thằng cầm súng cũng không biết chừng."

"Nhưng đạn chắc chắn không có nhiều." Đinh Phong trầm giọng nói.

"Đừng quên, vẫn còn một khẩu súng nữa." Bạn gái nhắc nhở, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực chờ, tòa nhà số 3 đó thật sự quá quỷ dị.

Đinh Phong đột nhiên sáng mắt: "Không phải họ đang tìm nữ nhân sao, em tìm một người qua đó xem sao."

"Em đã bảo mấy đứa con gái kia kết bạn Wechat, nhưng đều bị từ chối."

Đinh Phong xoa trán, muốn tìm được cô gái xinh đẹp như con MC kia, nói thì dễ lắm.

"Em thấy vẫn nên đánh úp ban đêm." Bạn gái đề nghị.

Đinh Phong ừ một tiếng, đống nhu yếu phẩm kia còn mê người hơn cả nữ nhân, nhất định phải chiếm lấy.

Trong phòng 2801 lầu 1.

Diệp Thanh Y trằn trọc mãi không ngủ được, mở Wechat, đã có mấy người bạn thân thiết không liên lạc được, lành ít dữ nhiều, chỉ có cô bạn thân ở khu chung cư cao cấp là hơi an toàn, nhưng nghe anh rể nói, an toàn chỉ là tạm thời.

Mở nhóm chat của các chủ hộ trong khu chung cư, Diệp Thanh Y phát hiện có mấy người phụ nữ đang tán gẫu, lật lên trên xem lịch sử trò chuyện, liền thấy bài đăng của Tôn Đình.

"Chào các vị chủ hộ, tôi là Tôn Đình ở tòa nhà số 3, các anh các chị có đang lo lắng vì đói khát, có đang phát điên vì khô cổ khát nước không? Tôi có thể giúp mọi người giải quyết vấn đề này, đằng sau tôi là đống nhu yếu phẩm, đổi lấy những cô mèo nhỏ xinh đẹp chính hiệu, ai có nhu cầu thì nhắn tin riêng nhé ~ meow ~"

Nhìn nụ cười ngọt ngào, làn da láng mịn của Tôn Đình, Diệp Thanh Y rất hâm mộ, nhất là khi nhìn thấy bức ảnh, từng thùng nước, còn có các loại đồ ăn, bụng dưới cũng nhịn không được mà sôi lên.

Bất quá đồ ăn trong nhà vẫn có thể cầm cự được một tháng, Diệp Thanh Y đương nhiên sẽ không tự chui đầu vào rọ làm mèo meo gì đó, còn phải học tiếng mèo kêu, trừ khi cô bị điên.

Lúc này, có cuộc gọi đến.

Nhìn tên hiển thị, Diệp Thanh Y nở nụ cười hiếm hoi.

"Tử Huy, muộn rồi anh còn chưa ngủ sao?" Giọng nói dịu dàng phát ra từ đôi môi đỏ của Diệp Thanh Y.

Trong điện thoại cũng vang lên giọng nam trầm ấm: "Không ngủ được, nhớ em."

"Em cũng nhớ anh."

Không gian bỗng trở nên yên tĩnh, tuy chưa phải vợ chồng, nhưng đã đính hôn, vốn định cuối năm kết hôn, tiếc là lại gặp phải chuyện này.

Bạn đang đọc Ta Tại Tận Thế Nuôi Nhốt Nữ Thần (Dịch) của Toàn Gia Đích Hi Vọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.