Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhưng chớ đem ta làm anh hùng

Phiên bản Dịch · 1553 chữ

Đường Trạch rót một cốc nước, dựa vào tường trêu ghẹo: "Đi dạo bên ngoài, tiện tay nhặt về, vận may này, đến thật không cản được."

Tôn Đình và An Bạch đứng dậy đi đến bên Diệp Thanh Y quan sát, Diệp Thanh Y có chút sợ hãi lùi lại phía sau, cảm giác hai người bọn họ quá kì quái.

Bất quá Diệp Thanh Y vẫn nói lời cảm tạ: "Cảm ơn ngươi đã cứu ta."

Đường Trạch bất đắc dĩ trả lời: "Nàng đã nói rồi."

Diệp Thanh Y tỏ ra có chút xấu hổ, dừng một chút mới mặt dày nói: "Ngươi lợi hại như vậy, có cách nào rời khỏi đây không?"

"Ta cũng không phải Siêu Nhân, không bay ra được." Đường Trạch xòe hai tay, nữ nhân này yêu cầu thật đúng là nhiều.

Đường Trạch trực tiếp nói: "Trước dẫn nàng đi tắm rửa."

"Các ngươi ở đây có thể tắm rửa sao?" Diệp Thanh Y khó có thể tin, chẳng trách trên người các nàng lại thơm như vậy.

Tôn Đình cười duyên nói: "Đương nhiên, không tắm chẳng phải sẽ thối um lên, chủ nhân sẽ ghét bỏ."

Nói rồi đẩy Diệp Thanh Y về phía phòng tắm, Diệp Thanh Y vội vàng nói: "Ta tự làm là được rồi."

"Chúng ta giúp tỷ, sẵn nói cho tỷ biết quy củ của chúng ta."

Còn chưa đợi Diệp Thanh Y nói gì, liền bị hai nàng đẩy vào, Đường Trạch cũng không quản nữa, Tôn Đình dù sao cũng là đại giáo quan, có nhiều thủ đoạn dạy dỗ.

Trong phòng tắm, An Bạch xả nước nóng, hơi nước dần dần bao phủ, ba thân hình nóng bỏng mờ ảo trong màn sương, không khỏi làm người ta phải rạo rực.

"Tỷ tỷ dáng người đẹp thật đấy." Tôn Đình cầm sữa tắm bôi lên người Diệp Thanh Y.

An Bạch thẹn thùng cười nói: "Đúng vậy, chúng ta lại có thể nhẹ nhõm một chút."

Diệp Thanh Y nghe không hiểu ra sao, vội vàng nói: "Ta tự làm là được rồi."

Tôn Đình tặc lưỡi: "Sau này chúng ta là người một nhà, phải chiếu cố lẫn nhau, mới có thể sống sót trong cái thời mạt thế này."

"Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta là người một nhà." Nói xong An Bạch lén cười.

Diệp Thanh Y càng ngày càng mơ hồ: "Cái gì gọi là chúng ta là người một nhà?"

"Chúng ta đều là mèo nhỏ của chủ nhân nha." Tôn Đình gõ gõ trán Diệp Thanh Y, xinh đẹp như vậy, sao phản ứng còn chậm hơn cả Tiểu Bạch.

Diệp Thanh Y nghe xong lập tức lui về sau một bước, ánh mắt cũng thay đổi: "Ta không phải mèo nhỏ của ai cả, ta cũng sẽ không làm!"

An Bạch và Tôn Đình sửng sốt, phảng phất nhìn thấy chính mình lúc ban đầu.

"Tỷ tỷ, tỷ đừng kích động, đây chỉ là hình thức thôi, nhiệm vụ chủ yếu của chúng ta chính là làm chủ nhân vui vẻ là được rồi." Tôn Đình giải thích.

Nhưng Diệp Thanh Y ngữ khí lập tức thay đổi: "Ta không phải nô lệ của ai, không cần làm ai vui vẻ, cũng sẽ không gia nhập các ngươi, tránh ra, ta muốn ra ngoài." Nói rồi đi cầm chiếc váy rách rưới.

An Bạch và Tôn Đình thầm nghĩ hỏng rồi, đây là muốn tìm c·hết mà.

Phía ngoài, Đường Trạch bỗng nhiên trông thấy cửa phòng tắm mở, thầm nghĩ nhanh vậy đã tắm xong rồi sao, lại thấy Diệp Thanh Y giận đùng đùng đi ra, nhìn mình với ánh mắt chán ghét.

Tình huống gì thế này?

Tiến lại gần, Đường Trạch ngăn Diệp Thanh Y lại.

"Tránh ra, ta muốn ra ngoài! Ngươi và bọn họ đều là một giuộc, ta nhìn lầm ngươi rồi!"

Đường Trạch: "? ? ? ? ? ?"

"Mỹ nữ, cái gì gọi là nàng nhìn lầm ta rồi? Nàng coi ta là cái gì? Anh hùng sao?" Đường Trạch bị chọc cười, nữ nhân này tự mình tưởng tượng cũng phong phú thật.

Diệp Thanh Y đúng là nghĩ như vậy, nhưng bây giờ hoàn toàn không phải, cũng không muốn nói nhiều, trực tiếp đi vòng qua người Đường Trạch.

Đường Trạch nhịn không được phải tặc lưỡi, nếu không phải khẩu phần lương thực của mình đang thiếu nghiêm trọng, thì đã quay người tát cho một cái rồi.

Đường Trạch chụp lấy mái tóc ướt của Diệp Thanh Y.

"A! Thả ta ra, đồ tiểu nhân hèn hạ!"

Đường Trạch nắm chặt tóc Diệp Thanh Y, kéo mạnh xuống, trầm giọng nói: "Ta đã bỏ ra mười thùng nước khoáng để đổi lấy nàng, nàng nói với ta là nàng muốn đi?"

"Ta không phải hàng hóa của các ngươi, ngươi đừng hòng đạt được!" Chịu đựng đau đớn, Diệp Thanh Y giận dữ mắng mỏ Đường Trạch.

Đường Trạch sắc mặt trở nên lạnh băng, trực tiếp rút súng chĩa vào trán Diệp Thanh Y, tưởng ta không nỡ bỏ cái thứ đồ ăn cực phẩm này sao.

Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Đường Trạch, Diệp Thanh Y biết mình đã chọc giận một con ác quỷ, c·hết cũng tốt, đỡ phải bị làm bẩn, Tử Huy chỉ biết mình m·ất t·ích...

"Không muốn." Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, An Bạch từ phòng tắm đi ra vô thức hô lên.

Ánh mắt Đường Trạch dời về phía An Bạch, phảng phất như đang nói, ngươi muốn thay nàng ta c·hết à? Ta có thể tác thành cho ngươi.

An Bạch bị dọa đến mức khuỵu xuống đất, Tôn Đình bình tĩnh hơn, lập tức giải thích: "Tiểu Bạch không phải ý đó, Tiểu Bạch cảm thấy vị tỷ tỷ này vẫn còn có thể cứu vãn, ban đầu chúng ta chẳng phải cũng rất kháng cự sao."

Đường Trạch nheo mắt lại.

Tôn Đình tiếp tục nói: "Giờ g·iết nàng ta, cũng nhẹ nhàng cho nàng ta quá, căn bản không hiểu được thế nào là cảm ơn."

Lời này Đường Trạch nghe thấy cũng có lý, một phát súng g·iết c·hết nàng ta, đúng là có hơi hời thật.

Nhưng coi như không phải một phát súng g·iết c·hết, cũng phải để nàng ta biết, Đường Trạch ta cũng không phải hạng người lương thiện gì.

Nắm đấm hung hăng giáng xuống cái bụng mềm mại của Diệp Thanh Y, tuy chỉ dùng chút ít sức lực, nhưng cũng không phải một nữ nhân có thể chịu được.

Diệp Thanh Y trợn to đôi mắt đẹp, ôm bụng dưới, hai đầu gối nhịn không được khuỵu xuống rồi ngã xuống đất, đau đớn kịch liệt khiến nàng ta cuộn người lại, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

"Được, vậy cho các ngươi mấy ngày, nếu còn bướng bỉnh, không chỉ nàng ta phải c·hết, các ngươi cũng phải chịu phạt."

Tôn Đình hận không thể tự tát mình một cái, sao lại tự đưa mình vào tròng thế này.

Nữ nhân này muốn hại c·hết tất cả mà, còn làm bộ làm tịch cái gì.

"Đưa vào tắm rửa sạch sẽ." Đường Trạch nói xong châm một điếu thuốc, người ta còn nói ân cứu mạng lấy thân báo đáp, nàng ta ngược lại hay, lại chửi mình vô sỉ.

Tôn Đình cùng An Bạch đang sợ hãi lôi Diệp Thanh Y vào phòng tắm.

Tức c·hết đi được, Tôn Đình cầm vòi phun xối thẳng vào người Diệp Thanh Y, Diệp Thanh Y nằm trên đất, đau đến sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, không còn hơi sức mà nói chuyện.

"Chúng ta có lòng tốt nói cho ngươi, ngươi lại hay rồi, hại chúng ta đều sắp bị phạt."

Vừa nghĩ tới cảm giác đó, Tôn Đình và An Bạch sắc mặt cũng tái mét, cả đời này không muốn trải nghiệm lại hình phạt kinh khủng kia.

Tôn Đình càng nghĩ càng sợ, trực tiếp giơ chân ngọc giẫm lên thân thể mềm mại của Diệp Thanh Y, Diệp Thanh Y khó chịu chỉ có thể phát ra tiếng rên khẽ, cuộn rút thân thể.

"Tiểu Bạch, ngươi còn đứng ngây đó làm gì, ngươi cứu nàng ta, nàng ta còn hại chúng ta."

An Bạch tỏ ra rất giãy dụa, bờ môi run rẩy nói: "Ta không dám."

"Tiểu Bạch, ngươi biết vì sao bạn trai cũ của ngươi có thể khống chế ngươi không, chính là vì ngươi quá nhu nhược!"

"Ta không có nhu nhược, ta chỉ là. . ." An Bạch lắc đầu.

Tôn Đình nắm cằm An Bạch, quát khẽ: "Tiểu Bạch, hai chúng ta là châu chấu buộc chung một sợi dây."

"Ta biết."

"Vậy thì đạp nàng ta đi!"

An Bạch cúi đầu nhìn Diệp Thanh Y đang thống khổ, trên mặt lộ rõ vẻ giãy dụa, nhưng vẫn chậm rãi giơ chân ngọc lên, rồi nhắm mắt đạp xuống.

"A!" Diệp Thanh Y phát ra tiếng kêu thảm thiết, dù sao cũng là nhắm mắt đạp xuống, lực đạo không nhẹ không nặng, nhưng so với Tôn Đình ra tay còn nặng hơn không ít.

Bạn đang đọc Ta Tại Tận Thế Nuôi Nhốt Nữ Thần (Dịch) của Toàn Gia Đích Hi Vọng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bach_nguyetquang
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.