Bạch Chu
Cảm nhận được sát thương đến từ Tịch Lôi Tiễn đang không ngừng oanh kích trên người của Hủ Huyết Cổ, Từ Khuyết bắt đầu trở nên gấp gáp.
- Thằng oắt con, đừng tưởng mày có thể cản tao!
Từ Khuyết gầm lên một tiếng giận dữ, thực lực của hắn tăng vọt trong phút chốc, như thể biến thành một người khác vậy.
Dưới sự trợ giúp của Hành Phong Cổ, Từ Khuyết rốt cuộc cũng theo kịp tốc độ của Lý Trường Ca.
Nhìn biểu cảm vô cảm không giận không vui kia của Lý Trường Ca, Từ Khuyết càng nóng nảy.
Lý Trường Ca buộc phải công nhận rằng lợi thế của Cổ Sư trong chiến đấu nằm ở một chữ "nhanh".
Chữ nhanh này không nói đến thân thủ của bọn họ, mà nói đến tốc độ xuất chiêu, so với tu sĩ cùng cấp phải nói là nhanh hơn hai đến ba thành!
Nhưng lợi thế này của Từ Khuyết đã hóa thành hư vô khi đối mặt với Lý Trường Ca, thậm chí ngay cả Tam Phong Nhận của Hoàng Phong Cổ cũng không làm gì được đối phương.
Lý Trường Ca huy Tử Lôi Kiếm chém ra mấy đạo lôi kình đem tam đạo phong nhận kia của đối phương hoàn toàn hóa giải, chân đạp Du Sơn Túy Bộ phối hợp với Tiêu Dao Túy Kiếm triển lộ mà vây Từ Khuyết vào bên trong.
Lúc này Từ Khuyết như thể đối mặt với bốn tên Lý Trường Ca cùng một lúc vậy, vô cùng ảo diệu.
Uỳnh ... uỳnh ... uỳnh ...
Hai bên giao thủ càng lúc càng kịch liệt, thuật pháp giao phong bạo nổ ầm ầm, chân khí khuếch tán thành từng vòng tròn trong không trung, tán xạ ra xung quanh, tạo thành từng cơn phong áp quét ra bên ngoài, cuốn theo bụi tuyết bay mịt mù.
Từ Khuyết lúc này cũng đã chấp nhận sự thật tàn khốc, cổ trùng nhị chuyển không thể làm gì đối phương.
Nguyệt Mang Cổ tam chuyển!
Xoạt! BÀNH!
Nguyệt nhận sượt ngang qua người của Lý Trường Ca rồi nổ tung khi đạt đến phạm vi cực hạn hai mươi trượng của nó, tiếng nổ đinh tai nhức óc, phong áp quét ngược trở lại làm đạo bào hắn bay phần phật.
Lý Trường Ca ngay lập tức đánh trả, Tử Lôi Trúc Kiếm kiếm thức, Lôi Đình Chi Nộ.
Một tia lôi điện ánh tím chớp sáng giữa không trung, xuyên qua màn đêm đâm tới mi tâm của Từ Khuyết, hắn ta không tránh, hai tay hắn bắt chéo vào nhau che trước mặt.
Toan Nghê Cổ!
Hai cánh tay hắn ánh lên ánh sáng vàng nhàn nhạt, như thể hóa thành cột đá đem Lôi Đình Chi Nộ ngang nhiên chặn lại.
Chân hắn liên tục thoái lui về sau bốn năm bước mới có thể tản đi hết lực phản chấn, khí huyết trong người nhộn nhạo một trận.
Nhân lúc đối phương bị che tầm mắt, Lý Trường Ca đánh tới một chiêu Cửu Lôi Kiếm Thức.
Tử Lôi Trúc Kiếm từ một hóa chín, cửu kiếm xoáy tròn trong không trung, mang theo lôi kình nồng hậu ồ ạt đánh tới.
Từ Khuyết gầm lên như trâu điên, hào quang ở hai cánh tay của hắn càng lúc càng nồng đậm, hắn như man nhân điên cuồng dùng tay đấm vào mũi kiếm của Tử Lôi Trúc Kiếm.
Lấy Toan Nghê Cổ làm chủ cổ phòng ngự, tương đương với thổ hệ và thạch hệ làm giáp, hắn dễ dàng ngăn chặn được lôi kình trong kiếm chiêu của Lý Trường Ca.
ĐANG! ... ĐANG!
Mũi kiếm va chạm với nắm đấm của hắn không ngừng phát ra âm thanh đương đương đang đang vang vọng khắp không trung.
Chỉ là Từ Khuyết lúc này không biết rằng Lý Trường Ca đang liên tiếp đánh vào cùng một điểm ở trên hai nắm đấm của hắn ta, bấy giờ nó cũng đã hình thành một vết nứt nhỏ trên hào quang bao bọc cánh tay của hắn ta.
Tốc độ tái tạo quang hoàn bảo hộ của Toan Nghê Cổ đã bắt đầu có dấu hiệu không theo kịp công kích của Lý Trường Ca.
"Chính là lúc này!"
Lý Trường Ca cuối cùng cũng đã nhìn thấy chấm đỏ xuất hiện ở trên nắm đấm của hắn, chấm đỏ đó đại diện cho điểm yếu mà hắn có thể công kích và tạo sát thương lớn cho địch nhân.
Hắn quán đỉnh thêm chân khí vào trong Tử Lôi Trúc Kiếm, trực tiếp lấy bản thể của nó oánh kích phía bên kia.
Từ Khuyết vô cùng tự tin vào Toan Nghê Cổ, lấy nắm đấm của bản thân đối đầu với Tử Lôi Trúc Kiếm đang lao đến ở phía trước.
ĐANG! Oành!
Bàn tay phải của hắn truyền đến cơn đau đớn kịch liệt, nhưng hắn còn chưa kịp cảm nhận cơn đau, tầm nhìn quay cuồng, ngửa lên trời cao, cvả thân thể như diều đứt dây bay về phía sau, lưng hắn đập xuống nền đất, cày nát một đường dài thẳng tắp, đường kính vừa đúng bằng bờ vai của hắn.
Cả cơ thể bị một luồng lôi điện liên tục tàn phá làm hắn bị tê liệt trong không thôi
Khục! Ho khan ra một ngụm máu, Từ Khuyết sợ hãi nhìn bàn tay phải nát bét của hắn, ba bốn ngón tay đã bị đứt lìa, gãy rời.
Hắn còn chưa kịp bi phẫn, hỏa chưởng của Lý Trường Ca đã đánh tới.
Xuy Hỏa Chưởng càng bay càng hóa lớn, đến lúc đánh tới trước mặt Từ Khuyết, đã to ngang với thân hình của đối phương, hỏa diệm hừng hực táp tới phía trước như mãng xà hung hãn muốn nuốt trọn con mồi.
Thủy Tráo Cổ!
Ùng một tiếng dữ dội, Xuy Hỏa Chưởng cùng Thủy Tráo Cổ tan thành bụi khí, nước ở xung quanh bốc hơi nghi ngút, tạo thành một màn sương mờ ảo che lấp đi thân hình của Từ Khuyết.
Cổ trùng phản phệ, Từ Khuyết ho ra mấy ngụm máu lảo đảo lùi về sau, ánh mắt kinh hãi nhìn nam tử ở phía trước.
Đối phương lấy tu vi Trúc Cơ kỳ đánh với Cổ Sư tam chuyển không những không yếu thế mà còn hoàn toàn chèn ép đối thủ, đây là cái khái niệm gì?
Lý Trường Ca nhìn thấy tia sợ hãi trong ánh mắt đối phương liền cười gằn, với thực lực của hắn bây giờ, nói không chừng ngay cả Ảo Ảnh Chiến Thần Trung Cấp hắn còn đánh bại được, nói gì đến một tên Từ Khuyết này.
Từ Khuyết lập tức tiêu hao một con cổ Sinh Cơ Diệp đem lôi điện cường hoành trục xuất, hồi phục lại một chút nội thương.
Loa Toàn Cốt Thương!
Ngay giữa trán hắn, một cái ấn ký đầu mũi thường chớp sáng, ngay sau một cái chớp sáng đó là một mũi thương dài bốn mét hung mãnh bay ra.
Khí thế cực thịnh, lao đi như sấm chớp đêm giông.
Lý Trường Ca đánh ra một đạo pháp bảo hình chung, đây là Thái An Chung của mẫu thân hắn ban tặng, trực tiếp ngạnh khách cùng Loa Toàn Cốt Thương của địch nhân.
Coong một tiếng như chuông chùa vang vọng, Thái An Chung đem uy lực của Loa Toàn Cốt Thương hòa vào âm thanh mà tản ra bên ngoài, lấy sóng âm phản kích đối phương.
Từ Khuyết lập tức phong bế màng nhĩ, đem âm công của Lý Trường Ca hoàn toàn chặn lại.
Từ Khuyết tung ra hơn chục đạo Viêm Hỏa Cổ, phối hợp với Xích Hỏa Cổ đem Lý Trường Ca vây vào bên trong, khởi bạo!
ĐÙNG ... ĐÙNG ... ĐÙNG ... ĐÙNG ...
Tiếng nổ giòn giã làm Lam Đông Doanh giật mình ngoái lại phía sau, nàng hét lên trong lo lắng.
- ĐIỆN HẠ!
Một cột lửa hình quả nấm bốc lên tận trời xanh tại cổng thành phía nam làm tất cả mọi người vô thức ngoái nhìn.
Từ Khuyết cười ha hả khi không thấy bất kỳ động tĩnh gì ở bên trong ngọn lửa, tên kia tự phụ đến nỗi không thèm né tránh luôn cơ mà, thật là ngu xuẩn.
Ngọn lửa càng lúc càng thu nhỏ lại trong sự kinh ngạc ngỡ ngàng của Từ Khuyết, như thể nó đang bị một cái gì đó nuốt chửng vậy.
Thiên Hỏa Minh Đăng xoay tròn ở trên không trung không ngừng đem hỏa diệm ở xung quanh hấp thu vào bên trong, chỗ này nếu mà luyện hóa xong liền sẽ trở thành hỏa năng tinh thuần để bồi bổ cho ba đạo hỏa chủng bên trong đan điền Lý Trường Ca.
Một đạo hỏa long nhanh chóng bay ra từ Thiên Hỏa Minh Đăng, nó gầm thét giữa đêm đông, đem cái màn đêm tăm tối vô tận này đẩy lùi, thắp sáng một màu đỏ cam hừng hực.
Từ Khuyết sợ hãi quay đẩu bỏ chạy, tìm cách né tránh hỏa long truy kích, bởi Xà Tín Cổ của hắn đang không ngừng cảnh báo hắn về nhiệt độ dữ dội của đầu hỏa long kia.
Hắn biết khi lưỡi của Xà Tín Cổ đổi sang màu tím là biểu thị cho cái gì, hắn chỉ thấy nó đổi sang màu tím này duy nhất một lần, khi hắn cùng với thiếu chủ Bạch gia đi vào trung tâm của Địa Hỏa Mạch của Bạch gia.
- Bạch Chu, ngươi còn xem kịch đến bao giờ?
Từ Khuyết hét thảm.
Một đạo Loa Toàn Cốt Thương bay thẳng về phía Lam Đông Doanh trong ánh mắt ngỡ ngàng của nàng và Lý Trường Ca.
Dường như ngay lập tức, Lý Trường Ca đem Thiên Hỏa Minh Đăng cùng với Hỏa Long chặn lại mũi thương đó cho nàng.
Ở phía bên này, kẻ được gọi là Bạch Chu kia chém một đạo Nguyệt Mang Trảm về phía Lý Trường Ca.
OÀNH ... OÀNH ...
Hai tiếng nổ cùng lúc vang lên tại hai địa điểm khác nhau.
Loa Toàn Cốt Thương đâm vào Thiên Hỏa Minh Đăng làm nó đập mạnh vào tường thành, lún sâu vào bức tường dày hai mét đó, mặt tường nứt nẻ tràn lan.
Ở phía bên này, Lý Trường Ca cũng không khá hơn là bao, dù đã kịp dùng Thái An Chung chặn lại chiêu thức của đối phương, nhưng Thái An Chung và hắn vẫn bị chấn cho lui hơn năm sáu trượng mới có thể dừng lại, khóe miệng rỉ cả máu tươi.
Đẳng cấp của tên Bạch Chu này hoàn toàn khác với Từ Khuyết!
- Từ Khuyết, ngươi dám gọi thẳng tên họ của ta, ngươi chán sống rồi sao?
Bạch Chu, một tên hạ nhân của Bạch gia, vốn không phải họ Bạch, nhưng bằng với sự cống hiến và tài năng của bản thân, hắn đã được Bạch gia ban cho họ Bạch, trở thành thủ hạ cao cấp ở Bạch gia, so với Từ Khuyết cao hơn mấy bậc.
Dằn xuống khí huyết rạo rực trong nội thể, Lý Trường Ca lăng lệ nhìn nam tử trẻ tuổi ở phía xa.
Tên này chiến lực cũng phải tương đương với Ảo Ảnh Chiến Thần Trung Cấp chứ chả chơi.
Bạch Chu hừ một tiếng, ra lệnh cho Từ Khuyết.
- Ngươi đi giải quyết con ả đó, nhớ chừa cho nó một mạng, lão tử muốn đem nàng chơi một đêm cho thỏa mãn!
Từ Khuyết phi một tiếng, nhổ ra một ngụm nước bọt rồi lao qua phía Lam Đông Doanh, để lại Lý Trường Ca cho hắn ta.
Đăng bởi | ThienCoLaoNhan |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 107 |