Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hung hiểm!

Tiểu thuyết gốc · 1835 chữ

Một đạo Nguyệt Mang Nhận lạnh lẽo lao đến trước mặt Lam Đông Doanh, tốc độ của nó quá nhanh, nàng không có cách nào phản ứng kịp, chỉ có thể giơ hai tay lên bắt chéo vào nhau che chắn trước ngực mà gắng gượng chống đỡ.

Hai mắt nàng nhắm nghiền, mím chặt đôi môi, sẵn sàng chịu đựng cơn đau sắp ập đến.

Uỳnh một tiếng dữ dội, mái tóc nàng bay phập phù trong gió, đôi môi nàng mím chặt, cả thân thể khẽ run rẩy vì sợ hãi, bộ ngực nàng phập phồng vì thở gấp.

Ấy thế mà nàng lại không cảm nhận được một cơn đau nào, nàng chậm rãi mở đôi mắt ra, ánh mắt nàng từ sợ hãi chuyển sang rung động, hai mắt nàng ươn ướt nhìn thân ảnh ở trước mặt.

"Điện hạ!"

Thân thể Lý Trường Ca hiên ngang chắn trước tầm nhìn của nàng, đạo bào hắn bay phần phật vì phong áp, hắn lấy bản thân mình ra chặn đứng chiêu thức của Từ Khuyết, bảo vệ nàng sau tấm lưng vững chãi như núi.

Đạo Nguyệt Mang Nhận đó đánh nát hai đạo Kim Chung Tráo rồi đánh thẳng lên ngực của Lý Trường Ca.

Cũng may hắn có đạo bào và nhuyễn giáp phòng ngự cho nên cũng không có bị chấn thương gì nghiêm trọng.

Lao đi vệt máu trên miệng, Lý Trường Ca nhìn Từ Khuyết bằng ánh mắt đầy sát khí làm tên kia rùng mình vì sợ hãi.

Đôi mắt ấy, có khác nào lão hổ ranh mãnh nhìn con thỏ trắng yếu ớt đâu chứ?

Lý Trường Ca điểm chân vào hư không, cả thân thể vọt lên phía trước, phút chốc đã áp sát Từ Khuyết.

Tên này giật nảy mình, vội vội vàng vàng dùng Toan Nghê Cổ bọc lấy trường kiếm mà chống đỡ.

Bang! Bang! Bang!

Từ Khuyết vốn bị thương, hơn nữa chiến đấu nãy giờ cũng đã kiệt sức, bây giờ lại phải chống đỡ đòn tấn công quyết liệt của Lý Trường Ca làm tay của hắn tê dại từng cơn.

Nhìn cánh tay đang run rẩy từng hồi kia của đối phương, Lý Trường Ca càng dùng lực mà đánh tới, kiếm sau nặng hơn kiếm trước, chiêu sau lại nhanh hơn chiêu trước dồn ép hắn ta đến tận cùng.

Oành! Ầm ... Ầm ...

Thân thể của Từ Khuyết đụng nát cả căn nhà gỗ đơn sơ, cột nhà, mái ngói đổ cả lên người hắn, đè hắn xuống bên dưới mặt đất.

Khói bụi bay mù mịt, bàn tay phải bị thương chưa lành, tay trái tê liệt vì công kích dồn dập của Lý Trường Ca làm hắn vô cùng khó khăn để tìm cách đứng dậy.

Còn chưa đẩy được cột nhà ra khỏi thân thể, một đạo kim quang hình bán nguyệt đã lao đến chỗ của hắn.

"Toan Nghê Cổ!"

Hắn động ý niệm trong vô vọng, Toan Nghê Cổ vốn đã bị hắn tiêu hao hết, bây giờ cũng chỉ còn Ngọc Bì Cổ và Thủy Tráo Cổ là có thể điều động.

Hoảng hốt và lúng túng, hắn chỉ kịp gọi ra Thủy Tráo Cổ chống đỡ.

OÀNH!

Quang trảm kia đánh Thủy Tráo vỡ tung tóe, chém thẳng lên ngực của Từ Khuyết, lưu lại một rãnh dài, máu tứa ra ướt đẫm cả ngực áo.

Khục khặc ho mấy tiếng, máu ứ đọng cả cổ của hắn.

Tại sao tên này như biến thành kẻ khác vậy, chẳng lẽ lúc trước hắn chưa dùng toàn lực?

Từ Khuyết sợ hãi tột độ nhìn nam tử trẻ tuổi ở trên không, chưa bao giờ hắn cảm nhận được cái chết cận kề như vậy.

Một đạo kiếm khí bén ngót chém qua cái cổ đầy máu kia của hắn, tiễn hắn một đoạn đường cuối cùng.

- Muội ... muội ... ta xin lỗi!

Lời xin lỗi muộn màng của Từ Khuyết cũng là lời cuối cùng, kết thúc sinh mệnh nghiệt ngã của y.

Nước mắt lăn dài trên má của Từ Khuyết.

Lý Trường Ca ho khan mấy tiếng vì gắng gượng quá sức, hắn nuốt xuống một mai đan dược chữa thương và hồi phục chân khí, ánh mắt nhìn về phía Hủ Huyết Cổ ở đằng xa.

Cả quá trình từ lúc phát giác Từ Khuyết đến bây giờ cũng đã trôi qua hơn nửa tiếng, Hủ Huyết Cổ đã cắn nuốt trên dưới trăm sinh mạng vô tội.

Mất đi liên kết với Từ Khuyết, Hủ Huyết Cổ trở nên mất không chế, nó nhả ra làn khói độc đem sinh linh ở xung quanh thân nó hủ thực thành một bãi huyết nhục bầy nhầy.

Lý Trường Ca cấp tốc luân chuyển Quang Minh Thánh Điển, đem dược lực trong nội thể nhanh chóng hấp thu, hồi phục thương thế và chân khí.

...

Bạch gia,

Thiếu chủ Bạch gia xoay vần chén trà trong tay, lạnh lùng nói.

- Thuấn thúc, nhờ thúc mang theo nhân thủ đến dọn dẹp chuyện ở Thanh Khâu trấn giúp ta!

- Thiếu chủ an tâm, ta nhất định sẽ dọn dẹp sạch sẽ.

...

Trở lại chiến trường ở Thanh Khâu Trấn, Lý Trường Ca tế lên Thiên Hỏa Minh Đăng, phóng xuất đạo thuật pháp Hỏa Quy Tường đem Hủ Huyết Cổ vây vào bên trong.

Nó rít lên từng cơn ghê rợn, không ngừng nhả khói độc lạnh lẽo tiêu hao Hỏa Quy Tường của Lý Trường Ca.

Lân giáp huyết sắc trên người nó ánh lên từng tia đỏ rực giúp nó chống chọi lại hỏa diệm của Hỏa Quy Tường ở xung quanh.

Nó bất ngờ lao đầu xuống mặt đất, hình như là muốn độn địa trốn ra bên ngoài phạm vi Hỏa Quy Tường.

Lý Trường Ca hừ lạnh, đem Cửu Lôi Kiếm Thức đánh xuống đại địa bên dưới, lại mượn Lôi Phù hô ứng, trên dưới phối hợp lật tung mặt đất chỗ con Hủ Huyết Cổ vừa lao đầu xuống kia lên mấy thước.

ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐÙNG! ĐÙNG!

Bị lôi điện oanh kích, Hủ Huyết Cổ Trùng buộc phải lao lên khỏi mặt đất, nó rít lên trong giận dữ và đau đớn.

Nó vừa hiện hình, Lý Trường Ca đã giáng xuống đỉnh đầu nó một chiêu Tử Lôi Tịch Diệt làm nó choáng váng, cái đầu lảo đảo, chúi xuống mặt đất, không ngừng lắc lư.

Đùng! Đùng! Đùng!

Tam Trọng Thanh Phong Tiễn!

Lam Đông Doanh đứng từ xa bồi thêm tam trọng tiễn làm cái đầu nó bị đánh đến ngất ngư, rồi đổ gục xuống mặt đất một cách nặng nề.

Quang Lưu Trảm trọng điệp đánh lên đỉnh đầu của Hủ Huyết Cổ, ba đạo quang trảm đều đánh chính xác vào cùng một vị trí, lưu lại vết ngấn hằn sâu giữa đầu của nó.

Hủ Huyết Cổ không hổ là thiên giai cổ trùng có thể tiến hóa đến lục chuyển, sức phòng ngự và tấn công ở nhị chuyển đã mạnh kinh người.

Lôi Phù và Tịch Lôi Tiễn liên tiếp bạo nổ trên người của nó, làm thân thể nó run lên từng đợt vì bị điện giật, khóe miệng của nó không ngừng rỉ máu đen tanh tưởi, xem ra nó đã bị nội thương khá nghiêm trọng.

Kiếm chiêu của Lý Trường Ca liên miên như mưa mùa hạ, đem cái đầu nó trọng điệp mà đánh, chiêu sau nối tiếp chiêu trước công kích vào cùng một điểm trên đỉnh đầu nó.

Lân giáp ở chỗ đó cuối cùng cũng bị nứt toạc ra bởi công kích dày đặc của hắn và Lam Đông Doanh, để lộ ra lớp da thịt màu xanh đen ghê tởm của Hủ Huyết Cổ trùng.

Con Hủ Huyết Cổ không ngừng phun ra từng đạo huyết quang công kích Lý Trường Ca, nhưng dù nó cố gắng thế nào cũng không thể xuyên phá được Thái An Chung đang chắn trước mặt hắn.

Lý Trường Ca vận chuyển Quang Minh Thánh Điển nhanh chóng ngưng tụ lục đạo Thái Dương Luân ở sau lưng, tụ lực thi triển kiếm pháp, Thái Dương Toái Lạc Trảm, dùng một đòn này để kết liễu nó.

- Thái Dương Toái Lạc Trảm!

Lý Trường Ca hô lớn thịnh nộ, kiếm chiêu phá không mà lao đến đỉnh đầu của Hủ Huyết Cổ, ngay tại khoảnh khắc Thái Dương Toái Lạc Trảm chuẩn bị trảm Hủ Huyết Cổ ra làm đôi, một đạo bạch quang chấn tan kiếm chiêu của Lý Trường Ca.

Trong tích tắc đó, năm đạo Loa Toàn Cốt Ảnh Kích lao đến chỗ hắn đứng, mạnh mẽ đâm vào Thái An Chung, đem Thái An Chung hung hăng chấn bay về phía sau, đập vào người Lý Trường Ca, rồi văng mạnh vào tường thành ở phía sau lưng.

Khục!

Lý Trường Ca ôm ngực, ho ra một búng máu tươi, xương ngực hắn nứt gãy mấy cái, truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.

Chiến đấu kéo dài, cộng thêm với bị công kích đột ngột dẫn đến trọng thương làm cả thân thể hắn vô lực rơi xuống mặt đất.

Ở trước mặt Lý Trường Ca lúc này là một đội ngũ toàn thân hắc y, bọn chúng lăng không mà đứng, dùng thái độ ngạo mạn mà nhìn hắn và Lam Đông Doanh.

- Phi, hai cái tên kia lại chết dưới tay thằng oắt con này, đúng là không ra làm sao cả!

- Mau thu hồi lại Hủ Huyết Cổ đã! Ngươi, ngươi, ngươi nữa mau xông qua bên đó giết hai đứa kia! Còn mấy người còn lại chia ra ba cổng thành Đông, Tây và Bắc giết sạch đám tu sĩ, xử lý càng nhanh gọn càng tốt!

Bạch Hữu Thuấn là Cổ Sư Ngũ Chuyển cho nên không tiện để ra mặt, bởi hắn đã đủ thực lực để đại diện cho Bạch gia, mà hơn nữa cũng không cần hắn ta phải trực tiếp ra tay, cho nên hắn ta đứng ở trong sâm lâm quan sát đám thủ hạ bên dưới hành sự.

- Hừ, một lũ vô dụng! Chút chuyện cỏn con cũng làm không xong, lại còn tiêu tốn ba năm thời gian quý báu của thiếu chủ!

Lý Trường Ca nặng nề đứng dậy, choáng váng nhìn đám hắc y đang lao tới kia.

Một đạo bạch quang lóa mắt che lấp đi tầm nhìn của hắn.

Hắn cắn môi đến bật cả máu, lấy lại nhận thức hành động, lao về phía Lam Đông Doanh hòng mau nàng theo chạy trốn.

Ầm! Ầm! ...

Đao Quang liên tiếp nện lên tường thành ở phía sau lưng hắn, bụi, đá văng tung tóe khắp nơi.

- Mẹ, thằng này lượn như trạch vậy!

Lý Trường Ca ôm lấy Lam Đông Doanh đang bất tỉnh ở trên tường thành, tế lên phi chu mà lao đi.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 7
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.