Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con đường của Cảnh Dương

Tiểu thuyết gốc · 1600 chữ

Một tiếng tù và ngân vang trong không trung, tiếng tù và ấy lan tỏa khắp mọi ngóc ngách của Quảng Trường Thần Quang báo hiệu sắp đến giờ cử hành đại lễ, sau tiếng tù và, sự ồn ào náo nhiệt khi nãy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là không khí trang nghiêm và tĩnh lặng.

Thượng Quan phụ trách lễ Hiến Tế bước lên đài cao, đứng trước mặt tượng Quang Thần, bắt đầu đọc văn Hiến Tế.

Theo lời sấm của lão, tượng Quang Thần bắt đầu hiển lộ uy quang, kim quang của tượng thần tỏa sáng bao trùm cả Quảng Trường Thần Quang như thể Quang Thần đích thân giáng lâm xuống hạ giới vậy.

Cả quảng trường đồng loạt đứng dậy, tay phải đặt lên ngực trái, cúi đầu thi lễ với tượng của Quang Thần.

Hạ Quan Tư Tế bắt đầu dâng lên lễ vật hiến tế trước sự chứng kiến của Quang Thần, bọn họ đặt Ma Đan lên bàn tế lễ theo thứ tự từ thấp lên cao, bắt đầu từ lễ vật của đệ tử Thiên Học Cung đến các lễ vật của các nước chư hầu theo cấp bậc nhỏ đến lớn, rồi sau đó là của các thế lực bên trong chủ quốc Phù Quang Tiên Quốc, cuối cùng mới là lễ vật của Tiên Triều, Thượng Quan Tư Tế đích thân mang Giao Đan của Giao Long Hợp Thể kỳ đặt lên bàn lễ vật hiến tế.

Ngay khi nó xuất hiện, cả quảng trường lập tức dậy sóng, nhưng bọn họ không dám lên tiếng, bởi vì bọn họ đều biết rằng bản thân bọn họ đang ở trong đại lễ tôn nghiêm.

Đợi đến khi lễ vật được bày biện xong xuôi, Thượng Quan Tư Tế tiếp tục đọc văn hiến tế, trong phút chốc, một tia sáng từ trên thiên không trút xuống bao phủ cả tượng thần và lễ vật vào bên trong.

Mỗi lần lễ vật biến mất, tượng Quang Thần lại sáng thêm một chút như thể được thần quang lấp đầy, đợi đến khi lễ vật hoàn toàn biến mất, tượng Quang Thần bắt đầu tỏa ra hào quang chúc phúc ra xung quanh, đem toàn bộ người có mặt ở đây chúc phúc một lần.

Lý Trường Ca lập tức cảm nhận được sự thư thái không nói thành lời, hắn ẩn ẩn có cảm giác một số chỗ tắc nghẽn không thông trước đây đã được thần quang gọt dũa đi một chút đem nó trở nên thông thuận hơn.

Thứ này được các bậc Tư Tế gọi là Chúc Phúc Chi Quang của Quang Thần.

Hào quang này đặc biệt có lợi cho tu sĩ tu luyện Quang Hệ Công Pháp như hắn và đông đảo tu sĩ ở Phù Quang Tiên Quốc.

Do vậy, được tuyển chọn tham dự lễ Hiến Tế hằng năm của Phù Quang Tiên Quốc chính là đặc ân của các đệ tử đến đến từ các thế lực không kể lớn nhỏ sang hèn, bởi vì đối với bọn họ đây chính là thiên đại cơ duyên.

Khoảng chừng ba mươi giây thời gian, hào quang dần tiêu tán trong không trung, trả lại dáng vẻ thường ngày cho Quảng Trường Thần Quang.

Nhìn đạo vận đang tiêu tán trong không trung, Liễu Mi truyền âm nói với Lý Trường Ca.

"Tiểu tử, Quang Thần bảo hộ Tiên Quốc các ngươi thật là hào phóng!"

Lý Trường Ca cười lạnh, nếu không phải dân số và tu sĩ của Phù Quang Tiên Quốc cao hơn các Tiên Quốc cùng cấp từ hai đến ba thành, liệu Quang Thần ở trên kia có hào phóng như vậy.

Thượng thần cần niệm lực (1) của hạ giới thì đương nhiên phải cho họ sự tín nhiệm và bảo hộ nên có, nếu không thì bọn họ cũng không cách nào thu được niệm lực từ "hương hỏa" của phàm nhân và tu sĩ ở hạ giới.

Thứ này đáng lý ra ở tu vi của hắn sẽ chưa từng tiếp xúc đến, nhưng hắn ở Thiên Cung Mộng Cảnh trên dưới tám ngàn năm, đã đọc qua vô số điển tịch nên cũng có hiểu biết nhất định về niệm lực và Tiên Pháp của thượng giới, tuy không nhiều những cũng biết được một hai chân tướng ở bên trong.

Lý Trường Ca lén nhìn sang chỗ của nhị ca hắn, thấy sắc mặt của y đã tốt lên mấy phần, trong ánh mắt hắn cũng đỡ lo lắng hơn hẳn.

Tuy nhị ca hắn chỉ là phàm nhân, nhưng tiếp xúc với đạo vận này thường xuyên cũng rất có lợi cho thân thể, nhất là trong việc kéo dài thọ mệnh, kết hợp với đan dược của Hoàng Thất, nhị ca của hắn nếu không có biến cố gì bất ngờ, sống đến hai trăm tuổi là chuyện hiển nhiên.

Tiếng nói dõng dạc của Phụ Hoàng hắn làm hắn tỉnh lại từ trong suy nghĩ, ánh mắt hướng về lễ đài, nơi Phụ Hoàng hắn đang tuyên chỉ trọng thưởng cho đệ tử thuộc mười hạng đầu của lễ hội Liệp Ma Thú.

Trong ba vị Hoàng Tử, chỉ có Lý Trường Ca hắn trong suốt mười một năm qua chưa từng được bước lên lễ đài đó để nhận phong thưởng từ Hoàng Đế bệ hạ, không ít người có mặt ở đây vì chuyện này mà xem hắn như là một nỗi ô nhục của Hoàng Thất.

Trước đây, Lý Chính Thuần cũng đã từng vì chuyện này mà ưu sầu ngày đêm, nhưng hiện tại, y đã không còn để tâm đến chuyện này nữa, thậm chí còn có mấy phần tự hào vì hắn.

Lý Trường Ca nhìn về phía lễ đài, ánh mắt rơi trên người Lam Đông Doanh, nàng là nữ tử thứ hai ngoài hoàng tỷ hắn bài danh trước hạng mười trong lễ hội Liệp Ma Thú năm nay.

Nếu hắn nhớ không nhầm, nàng đến từ một nước chư hầu cấp ba đang phụ thuộc vào Phù Quang Tiên Quốc.

"Lam gia ... "

Hắn cố lục lọi trong ký ức nhưng không có mấy ấn tượng về Lam gia này của nàng, xem ra Lam gia cũng không phải là dòng dõi hoàng tộc, nếu không hắn nhất định sẽ có ấn tượng.

Thấy ánh mắt Lý Trường Ca rơi trên người của Lam Đông Doanh, Liễu Mi cười khanh khách truyền âm trêu hắn.

"Tiểu đệ, ngươi động tâm với tiểu cô nương đó hả?"

Hắn bĩu môi, đáp lời nàng trong truyền âm.

"Xùy, nào có, bởi đệ nhớ không nhầm thì năm trước không có ai họ Lam bài danh trước hạng hai mươi cả, năm nay đột nhiên lại xuất hiện một cái Lam Đông Doanh bài danh hạng tám, cho nên mới có chút tò mò mà thôi!"

Liễu Mi lại trêu hắn.

"Có quỷ mới tin tên háo sắc như đệ!"

Nhưng không thể không nói, nhan sắc của Lam Đông Doanh không quá thua kém khi đứng với Hoàng tỷ của hắn, thậm chí nếu đứng riêng, nàng còn có những nét đẹp đặc trưng, hắn cũng không biết nên diễn tả vẻ đẹp của nàng như thế nào mới đúng, có lẽ là một vẻ đẹp hoang dã như thảo nguyên bạt ngàn.

Đúng, chính là sự hoang dã và hồn nhiên ấy!

Ở bên cạnh, người ta không để ý đến một Lý Cảnh Dương đang siết chặt nắm tay nhìn lên lễ đài, đáng lẽ ra hắn là người sẽ đứng ở trên đó, ở vị trí của Lý Thiên Minh, nhưng trời cao đố kỵ anh tài, hắn bây giờ chỉ có thể đứng đây, bất lực mà nhìn.

Hắn không cam tâm, thật sự không cam tâm! Cho nên mấy năm qua hắn cũng không phải chỉ nấp ở trong Cảnh Dương cung không làm gì, mà hắn đang âm thầm nghiên cứu tất cả các phương pháp tu luyện còn lại của nhân gian, và rồi hắn đã tìm ra Cổ Thuật, một pháp môn lấy Cổ nhập đạo, đem Cổ chậm rãi dưỡng thân kiện thể, lần nữa tìm lại con đường tu luyện.

Chỉ là hắn không muốn lần nữa bị người ta nhắm đến lần nữa nên mấy năm qua vẫn luôn một mực mượn vỏ bọc yếu nhược này che giấu.

Đợi mấy tháng nữa, khi hắn tròn mười tám tuổi, hắn sẽ lên đường đi đến đất được bệ hạ sắc phong trở thành Thân Vương, cũng tương đương với chân chính rời bỏ hoàng vị, lúc đó cũng là lúc hắn bắt đầu con đường tu hành của một vị Cổ Sư.

Nghĩ đến đây, một tia sát khí lóe lên ẩn sâu bên trong ánh mắt của Lý Cảnh Dương, rồi nhanh chóng lặn mất tăm như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Rồi sớm thôi cũng có một ngày hắn sẽ bắt bọn chúng phải trả giá, hắn sẽ bắt bọn chúng hoàn trả lại gấp bội những gì mà hắn đã trải qua.

"Lý Thiên Minh, hào quang này của ngươi cũng không tồn tại được bao lâu nữa đâu!"

Cảm nhận được ánh mắt của Lý Cảnh Dương, Lý Thiên Mình khẽ liếc nhìn y trong khoảnh khắc rất nhanh, trong lòng cười lạnh một trận.

"Hận ta sao? Ngươi bây giờ có thể làm được gì ta? Cảnh Dương đệ đệ!"

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 196

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.