Từ biệt
Lý Trường Ca là vị hoàng tử thứ hai rời khỏi Quảng Trường Thần Quang, người đầu tiên là Lý Cảnh Dương, nhị ca của hắn.
Lý Trường Ca thật sự cảm thấy không thoải mái khi phải tiếp xúc với những kẻ phải "miễn cưỡng" đi theo phò tá hắn.
Chung quy mà nói, nếu hắn không phải là dòng dõi hoàng tộc và là ngoại tôn của Đại Thống Lĩnh đương triều thì bọn họ cũng chả mấy ai phí công đi quan tâm đến sự hiện diện của hắn.
Lý Trường Ca nở một nụ cười tự giễu, nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất hắn cũng nhìn thấy được bộ mặt thật của đại đa số bọn họ.
Trong những kẻ này cũng có những người thật lòng trung kiên với mẫu thân hắn mà lựa chọn phò tá hắn, những người như vậy, hắn vô cùng trân trọng.
Và hiển nhiên là Lam gia không nằm trong danh sách này, nếu bọn họ trung kiên với Tần gia hoặc mẫu thân hắn thì sẽ không cần phải đợi lâu đến như vậy mới đưa ra quyết định.
Bọn họ chẳng qua là chân trên chân dưới, trong tình thế chân đã ướt thì phải lội nước mà thôi.
Những kẻ như vậy, Lý Trường Ca chỉ xem là có tên trong danh sách thế lực dưới trướng của hắn, còn nếu như muốn được hắn xem trọng thì bọn họ vẫn còn phải nỗ lực chứng minh lòng trung thành với hắn nhiều hơn nữa.
Lam Đông Doanh nhìn bóng lưng của Lý Trường Ca rồi thở dài một hơi, nàng lại nhìn về phía Lý Thiên Minh ở bên kia, trong ánh mắt có sự tiếc nuối không hề nhẹ, phải chi Lam gia không vướng vào nhân quả với Tần gia thì thật là tốt!
Ánh mắt của Lý Băng Băng len lỏi qua đám đông, dõi theo bước chân cô độc của Lý Trường Ca ở nơi xa, ánh mắt nàng nặng trĩu tâm tư, hai người hoàng đệ này của nàng số mệnh thật là khổ!
Đời người không thể cầu như ý, chỉ một nửa cũng đáng thỏa lòng.
Chỗ này vốn không vắng, nhưng hình ảnh của Lý Trường Ca bước đi trên đại lộ thênh thanh trở về Trường Ca cung lại cô độc vô cùng, như đại bàng vỗ cánh trên trời xanh cô quạnh.
...
Trở lại Trường Ca cung, Lý Trường Ca lập tức tiến vào Thiên Cung Mộng Cảnh, đem địa đồ xung quanh Phiên Hỏa Sơn cẩn thận nghiên cứu một phen.
Sau đó lại dựa trên thông tin mà thúc thúc và mẫu thân hắn cung cấp, cẩn thận nghiên cứu các thuật pháp của tên họ Trình kia.
Cả mẫu thân hắn và thúc thúc đều cho rằng rất có thể Hoàng Hậu là kẻ chủ mưu, mà nếu như vậy, hẳn là nàng ta sẽ mời đến tên Trình Viễn này để ra tay ám sát hắn.
Vì sự an toàn của bản thân, hắn tuyển chọn ra một số loại trận pháp có thể đối kháng với thuật pháp của tên kia mà nghiên cứu học tập.
Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất.
Thay vì chỉ trông chờ vào ngoại lực là Liễu Mi, hắn muốn tự mình đảm bảo an nguy cho bản thân đề phòng trường hợp bất trắc, trong chiến đấu dù là đại năng thì cũng sẽ có lúc sơ sót.
Mặt khác hắn cũng bắt đầu nghiêm túc với Độc Công, bắt đầu tuyển chọn các công pháp cường đại phù hợp với bản thân để tu luyện.
Quyển Công pháp Vạn Độc Thôn Thiên Quyết này tuy chỉ là Địa giai Thượng phẩm nhưng hắn rất ưa thích.
Hơn nữa Vạn Độc Thôn Thiên Quyết thuộc loại công pháp phụ trợ, lại phù hợp với Quang Minh Thánh Điển cho nên hắn liền chọn nó.
Tu sĩ tu luyện theo công pháp này trước tiên phải đạt đến cảnh giới Trúc Cơ kỳ, sau đó dùng chân khí trong nội thể để khống chế độc tố đem độc tố nén lại thành Độc Châu ở trong đan điền để tu luyện Độc Công.
Vạn Độc Thôn Thiên Quyết này lấy hai chữ thôn phệ làm chủ, tu sĩ lấy Độc Châu làm gốc rễ từng bước hấp thụ thêm độc tố gia tăng độc tính của Độc Châu, đem phẩm cấp của Độc Châu chậm rãi tăng trưởng song song với tu vi của Độc Sư.
Tu sĩ tu luyện Vạn Độc Thôn Thiên Quyết không cần phải lấy nhục thân để dung dưỡng độc tố cho nên mức độ nguy hiểm cũng ít hơn các công pháp khác, nhưng ngược lại, tu sĩ phải bỏ ra một phần linh lực trong nội thể để dung dưỡng Độc Châu, khống chế nó không bạo phát trong nội thể xem như là đánh đổi công bằng.
Muốn hình thành Độc Châu cần phải có "Hạch Châu" đây là cốt lỗi của Độc Châu, Hạch Châu càng cường đại, phẩm chất của Độc Châu hình thành càng tốt.
Mà gia gia hắn mấy ngày trước có đưa cho hắn một đoạn sừng của Giao Long Hợp Thể kỳ, hắn liền lấy nó làm Hạch Châu của Độc Châu.
Vấn đề trước mắt là phải luyện hóa được Thần Uy còn sót lại của Giao Long trong sừng của nó.
Uyển Nhi như hiểu được tâm tư của hắn khi thấy hắn nhìn ngắm đoạn sừng của Giao Long, nàng nói.
- Chủ nhân, Thần Hồn của ngài dưới sự bảo hộ của Thiên Cung là bất khả xâm phạm, là tồn tại vô địch trong thức hải này.
Lý Trường Ca nghe nàng nói liền nở một nụ cười quỷ dị.
Hắn dùng thần thức bắt đầu luyện hóa đoạn sừng trước mặt.
Thần Uy của Giao Long đột ngột huyễn hóa thành hình, nó há cái miệng to như chậu máu lớn gầm lên thị uy hòng hù dọa hắn, thân thể nó dài nghìn trượng không ngừng uốn lượn trong không gian thức hải của Lý Trường Ca.
Nó há to cái miệng phun một cột nước về phía hắn, nhưng lập tức bị Thiên Cung đánh tan.
Lý Trường Ca theo bản năng, dùng hai ngón tay chỉ về Giao Long, miệng nói lớn.
- Định!
Dứt lời, vô số sợi xích từ hư không vô định ồ ạt lao về phía Giao Long đem nó trói chặt ở trên không trung.
Hắn đặt tay lên trán, miệng hô.
- Tỏa!
Một vòng tròn tinh thần lực không ngừng khuếch tán ra xung quanh từ hai ngón tay của hắn, rồi nó hình thành một cái tỏa hình tròn đem Thần Uy của Giao Long khóa chặt.
Mỗi lần tỏa thần thức của hắn phát động Thần Uy của Giao Long lại nhỏ đi một vòng, thẳng cho đến khi nó nhỏ lại còn chừng một trượng liền bị Lý Trường Ca thu phục.
Thần Uy của Giao Long bị hút trở lại vào đoạn sừng, lúc này Lý Trường Ca và nó có thêm một sự liên kết vô hình, hắn cảm giác như mình có thể tùy ý điều động Thần Uy của đầu Giao Long Hợp Thể kỳ này.
Bước đầu tiên đã xong, hắn liền trở về nhục thân, đem đoạn sừng đó dung nhập vào bên trong đan điền bắt đầu bước tiếp theo.
Hắn dựa theo công pháp Vạn Độc Thôn Thiên Quyết bắt đầu luyện hóa đoạn sừng thành Hạch Châu.
Trải qua ba ngày ba đêm hắn rốt cuộc cũng đem nó luyện thành Hạch Châu, dựa theo ghi chép của công pháp, Hạch Châu này của hắn xếp loại Thiên phẩm.
Bước tiếp theo chính là quán nhập độc tố vào Hạch Châu, hắn dùng một loại độc được xem là yếu nhất của Tu Chân giới để nhập môn, dẫn nó đi qua kỳ kinh bát mạch theo lộ tuyến của công pháp, đem kinh mạch và nội thể làm quen dần với độc tố, rồi mới đem nó dung nhập vào Hạch Châu hình thành nên Độc Châu sơ khai.
Dù đã chọn loại độc tố yếu nhất nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự đau tê khắp cơ thể khi dẫn độc tố đi vào đan điền, hắn cắn răng chịu đau duy trì sự tỉnh táo đảm bảo độc tố đi đúng lộ tuyến của nó.
Cứ như vậy một vòng rồi lại một vòng chu thiên, trải qua ba ngày ba đêm, cuối cùng hắn cũng đã đem Hạch Châu luyện thành Độc Châu nhất phẩm, chính thức nhập môn Vạn Độc Thôn Thiên Quyết.
Lúc này đoạn sừng của Giao Long đã chuyển từ màu trắng sang màu lục nhàn nhạt.
Mấy ngày tiếp theo hắn chỉ tập trung ổn định cảnh giới độc công, mỗi lần hắn vận chuyển công pháp tu luyện linh lực, Độc Châu cũng sẽ nhả ra một tia độc tố theo dòng chảy chân khí để tôi luyện kinh mạch và nhục thể của hắn, thông qua quá trình này chậm rãi hình thành khả năng kháng độc.
Khi thấy cơ thể đã quen với độc tố, hắn mới tiến nhập vào Thiên Cung Mộng Cảnh, tiếp tục những thứ hắn cần làm.
Mãi đến ngày thứ bảy hắn mới chịu xuất quan.
Lý Trường Ca vừa thu công, hắn đã nghe tiếng nói hớt hải của Hoàng tỷ ở bên ngoài.
- Trường Ca, Trường Ca, Cảnh Dương ... Cảnh Dương hắn đang rời Hoàng Đô ...
Lý Trường Ca đạp tung cửa, nắm lấy tay Hoàng tỷ lao nhanh ra phía đại môn.
- Nhị ca đi hướng nào?
Lý Băng Băng thở dốc nói.
- Đông ... Đông môn ...
Đáng lẽ ra phải mấy tháng nữa nhị ca hắn mới phải rời đi, sao đột nhiên lại đi sớm như vậy?
Cũng may trong thành cấm ngự thú và phi hành nên hai người bọn họ mới đuổi kịp Cảnh Dương ở Đông Môn.
- Cảnh Dương!
- Nhị ca!
Hai người bọn họ hô lớn khi thấy thân ảnh của hắn bên dưới đại môn.
Cảnh Dương ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt có chút đỏ.
Vậy mà hắn cứ tưởng ngày hôm nay rời đi không có ai tiễn biệt ngoài nương của hắn.
Nhìn bộ dạng hớt hải của hai người, hắn không kìm được mà tim có chút nhói.
"Đại tỷ, tam đệ ..."
Lý Trường Ca dừng lại trước mặt hắn.
- Ca, tại sao lại rời đi sớm như vậy?
Lý Băng Băng cũng nhìn hắn chằm chằm chờ câu trả lời của hắn.
Giọng hắn chua chát nói.
- Bây giờ rời đi hay mấy tháng nữa rời đi cũng đâu có gì khác biệt ... người như ta ở lại Hoàng Đô này cũng không để làm gì, ta chỉ muốn thoát khỏi nơi đây sớm ngày nào hay ngày đó.
Lý Băng Băng cố kìm chế cảm xúc và những giọt nước mắt của nàng, hốc mắt đỏ hoe.
Lý Trường Ca nhìn y, cổ họng cứ nghèn nghẹn, hắn cũng không biết phải nói gì với câu trả lời này của nhị ca.
Hắn đặt tay lên bả vai của Cảnh Dương, bàn tay vô thức nắm chặt bả vai y.
- Nhị ca, dù cho tương lai nhị ca có trở thành cái gì, ca ca vẫn là nhị ca của đệ, ở đó nếu có kẻ dám ăn hiếp nhị ca hãy truyền tin về Hoàng Đô, đệ sẽ dẫn theo đại binh của Tần gia đến đó thảo phạt hắn, huyết tẩy cả gia tộc của hắn.
Cảnh Dương chết lặng nhìn hắn, bả vai của y bị hắn nắm chặt, truyền đến cảm giác đau đớn không thôi, nhưng y lại không ghét cái cảm giác đau này, bởi nó là tình cảm của tam đệ dành cho hắn.
Thiếp thân thị nữ của Cảnh Dương đã không còn chịu nổi nữa, nước mắt tự nhiên lăn dài trên má, xót xa cho chủ tử, cảm động cho tình huynh đệ ít ỏi ở chốn Hoàng Cung này.
Cảnh Dương không biết đáp lại hắn làm sao, chỉ xoay người lại, cứng rắn bước đi.
- Ta ... phải đi đây ... hai người trở về đi.
Hắn nói xong bước thẳng một mạch không dám quay đầu lại, hắn sợ một khi đối diện với hai người bọn họ và nương của hắn, hắn sẽ khóc.
Lý Băng Băng muốn tiến lên nắm lấy tay hắn kéo lại, nhưng bị Lý Trường Ca ngăn cản, hắn muốn thay nhị ca giữ lại cho y một chút tôn nghiêm của nam nhân.
Lý Băng Băng quay mặt ôm bả vai của Lý Trường Ca khóc thành tiếng.
Lý Chính Thuần ở trên không trung, lặng lẽ thở dài nhìn Cảnh Dương bước ra khỏi cổng thành từ xa.
- Thập tam, ngươi từ nay đi theo Cảnh Dương bảo hộ hắn chu toàn.
- Tiểu nhân tuân mệnh.
...
Gió thổi trên cao nguyên,
Tiễn kẻ lãng khách bước độc hành.
Đăng bởi | ThienCoLaoNhan |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 9 |
Lượt đọc | 205 |