Sát cơ
Trời tháng bảy, nếu đã không mưa thì thôi, còn nếu đã mưa liền mưa dai dẳng từ sáng sớm cho tối mịt, mưa mãi không ngớt.
Hôm nay cũng vậy, gà còn chưa gáy, trời đã đổ cơn mưa rào nặng hạt, nước tụ thành dòng xói trôi cả sỏi đá.
Đáng lẽ ra giờ này, quang cảnh Phiêu Miễu Thành phải sáng sủa mới phải nhưng nó lại bị cơn mưa này làm cho xám xịt một màu.
Trông trời cứ u ám, thê lương khó tả.
Mưa nặng hạt nên đường phố cũng chẳng còn mấy ai, lác đác được mấy người cầm ô đi vội vã dưới mưa.
Xa xa, một nam tử dung mạo bình thường, trên vai có con bạch hồ, tay cầm ô trắng thong thả mà đi.
Bộ dáng của hắn không gấp gáp mà cũng không chán nản, dường như cơn mưa này tạo ra bất cứ không ảnh hưởng gì đến hắn.
Lam Đông Doanh đi ngang qua người Lý Trường Ca, trực giác của cung thủ mách bảo nàng người này có cái gì đó làm nàng thấy quen thuộc, nàng ngoái lại nhìn lần nữa, thấy dung mạo của đối phương lạ lẫm, nàng liền quay mặt rời đi.
"Chắc là ta đã nhầm!" Lam Đông Doanh tự nhủ.
Lý Trường Ca cũng không vì hành động này của nàng mà dừng lại, hắn cứ cất bước đi tiếp về phía cổng thành.
"Xem ra ngươi và Lam cô nương kia cũng có duyên!"
Nghe thấy Liễu Mi trêu hắn, Lý Trường Ca liền xùy một tiếng, đáp lại lời nàng.
"Xùy, chẳng qua là bèo nước tương phùng mà thôi!"
Phiêu Miễu Thành là nơi đặt Truyền Tống Trận đi lại giữa các Tiên Quốc ở Hỏa Phần Quốc, cho nên việc gặp phải đệ tử thế gia của các Tiên Quốc phụ thuộc Phù Quang Tiên Quốc hoặc là đệ tử Thiên Học Cung thì cũng không phải là chuyện lạ, nhất là khi Lam Đông Doanh lại là người của Hỏa Phần Quốc.
Lý Trường Ca đi đến chân thành ở phía Đông, xếp hàng đi qua cổng thành, dù mưa to nhưng hắn vẫn phải chờ mãi một lúc mới đến lượt của hắn.
Tên binh sĩ kia cao giọng hỏi.
- Người ở đâu đến? Vào Hỏa Phần Quốc để làm gì?
Lý Trường Ca nho nhã đáp lời hắn ta.
- Tại hạ Lục Thiếu Du, tán tu đến từ Phù Quang Tiên Quốc, đến Hỏa Phần Quốc du lịch trần thế, đây là lệnh bài thân phận của tại hạ!
Tên binh sĩ đón lấy lệnh bài thân phận của Lý Trường Ca, ánh mắt xem lệnh bài vô cùng qua loa lấy lệ, rồi trợn mắt nhìn hắn trân trân.
Lý Trường Ca suýt nữa thì quên, một bộ cười cười nói nói.
- Đại ca, đây là chút lộ phí, ngài xem ... ha ha ...
Tên binh sĩ kia lấy chân khí thạch từ tay của Lý Trường Ca nhét nhanh vào túi trữ vật, rồi trả lại cho hắn lệnh bài, lấy tay đẩy vai hắn về phía trước.
- Đi đi ... người tiếp theo!
Bước qua cổng thành, Lý Trường Ca hưng phấn nhìn về dãy núi xa xa trước mặt, tâm tình có chút kích động, hắn xưa nay chỉ có thể thông qua đọc điển tích của các vị tiền bối mà khám phá thế giới bên ngoài Hoàng Đô thành.
Hôm nay hắn mới có cơ hội tự mình đi lịch luyện ở bên ngoài, tự mình viết lên chính câu chuyện của bản thân, cái cảm giác này thực sự làm hắn cảm thấy phấn khích.
Lý Trường Ca rảo nhanh bước chân về phía trước, đợi cách chân thành ước chường mười dặm, hắn mới dám tế lên phi chu, phi hành rời khỏi Phiêu Miễu Thành.
Xung quanh hắn cũng có không ít tu sĩ phi hành ngược xuôi, có người từ xa tiến về Phiêu Miễu Thành, cũng có người từ Phiêu Miễu Thành đi ra như hắn.
Cảm nhận được có người tiếp cận phi chụ, Liễu Mi nhắc nhở, trấn an hắn.
"Là đám tiểu tặc!"
Lý Trường Ca thấy vậy cũng thở phào một hơi, đám tiểu tặc này chỉ thu lộ phí, cũng không tính là nguy hiểm gì.
Trước mặt hắn, xuất hiện ba đạo thân ảnh, toàn bộ đều che mặt, một tên lớn tiếng nói.
- Tiểu tử, đường này do Dương Bang bảo kê, lộ phí 1 viên chân khí thạch hạ phẩm! Nộp xong là có thể rời đi.
Lý Trường Ca lấy ra một viên chân khí thạch hạ phẩm đem nó quăng về phía đối phương.
Tên vừa lên tiếng dùng tay bắt lấy, nhìn qua một chút rồi gật đầu.
- Được rồi, người có thể đi!
Lý Trường Ca bay vòng qua ba người bọn họ, an toàn rời đi.
Mấy bang phái bảo kê này ở Phù Quang Tiên Quốc không phải không có nhưng ở mấy thành trì quan trọng như kiểu Phiêu Miễu Thành này thì nhất định sẽ không có.
- Trị an ở đây có chút lộn xộn!
Lý Trường Ca lên tiếng bình phẩm.
Đây cũng là tình trạng chung của Tiên Quốc bậc ba không riêng gì Hỏa Phần Quốc.
Lý Trường Ca bắt đầu tiến nhập vào sâm lâm nằm giữa Phiêu Miễu Thành và Phiên Hỏa Sơn.
Phần Hỏa Quốc tuy đặc trưng bởi nhiều hỏa diệm sơn, nhưng đất đai ở vùng lân cận nó lại rất phì nhiêu và màu mỡ, cho nên thảm thực vật cũng rất phát triển.
Đùng ... Đùng ... Đoàng ... Đoàng ....
Mưa to vừa ngớt hạt, sấm chớp liền đì đùng không dứt, sâm lâm cứ chớp sáng trong chớp nhoáng rồi lại tối mịt.
Lý Trường Ca thầm nghĩ trong cái tiết trời này đem sát chiêu ẩn vào tia chớp hẳn là rất thích hợp để ám sát.
Vừa nghĩ đến đó, một đạo phi kiếm lao nhanh về phía hắn, như sao băng vụt ngang qua bầu trời.
Lý Trường Ca theo bản năng luyện tập ở trong Thiên Cung, phản ứng cực kỳ nhanh nhẹn, lách người sang một bên hòng né tránh, nhưng động tác này của hắn có chút dư thừa, bởi vì thúc thúc của hắn, Tần Ngạo Thiên đã giơ khiên chặn ở trước mặt.
ĐANG một tiếng thanh thúy rõ to, mũi kiếm bị Hồng Mông Tử Khiên của thúc thúc hắn chặn đứng lại giữa không trung.
Mũi kiếm va chạm với mặt khiên không ngừng khuếch tán ra từng đạo linh lực chấn động mạnh mẽ, phong áp và linh áp đem cây cối xung quanh thổi rạp xuống mặt đất, mặt đất bên dưới cũng nứt nẻ tràn lan bởi linh áp.
Tần Ngạo Thiên tụ khí, rồi vỗ chưởng đem linh lực ồ ạt quán đỉnh vào Hồng Mông Tử Khiên đem đạo phi kiếm kia đánh bật ra.
Phi kiếm lục sắc kia sau khi bị đánh văng ra ngoài liền bay trở về phía đối diện, mất hút không thấy tung tích.
- Ca nhi, bọn chúng tới rồi!
- Vâng, thúc thúc!
Lý Trường Ca ở phía sau đang vẽ linh văn đem phù văn trên pháp khí bày trận lần lượt thắp sáng, rồi dùng ý niệm đem pháp khí sắp xếp theo vị trí của trận đồ, bố trí trận pháp.
- Mê Ảnh Vụ Sương Trận, Khởi!
Một làn sương trắng nhanh chóng bao phủ thân ảnh của hắn vào bên trong, ngăn cản thần thức của kẻ địch thăm dò, Lý Trường Ca cũng thu liễm khí tức, hoàn toàn biến mất trong mắt đối phương.
Trận Pháp Sư của Tần gia cũng nhanh chóng bày trận điệp gia ở bên ngoài, đem hắn bao bọc vào bên trong đại trận phòng ngự, đề phòng bất trắc.
Trình Viễn ở phía đối diện, đứng trong đại trận che giấu khí tức, nhíu đôi chân mày, hừ lạnh.
- Còn có cả Trận Pháp sư! Trận này phiền phức rồi đây! ... Lên!
Hắn lệnh cho đám thủ hạ dưới trướng lên trước tiêu hao lực lượng của Tần gia.
Tu sĩ của hai bên lao vào chiến đấu vô cùng ác liệt, mỗi một chiêu thức đều muốn lấy mạng của đối phương.
Thành chủ Phiêu Miễu Thành ở từ xa cảm nhận được động tĩnh ở trong sâm lâm nhưng lão cũng không dám loạn động, tu sĩ ở bên đó ít nhất thì cũng đã là Luyện Hư kỳ, mà mạnh thì cũng đạt tới Hợp Thể kỳ, chiến đấu ở đẳng cấp này lão quả thực không chọc vào nổi.
Tu sĩ của hai bên hầu như đều là binh sĩ được đào tạo bài bản, chiến đấu nhìn sơ qua thì có vẻ như hỗn loạn, nhưng kỳ thực lại có trận thế rõ ràng.
Tần Ngạo Thiên hừ lạnh, thế trận này chỉ có thể là của Liệt gia!
Trình Viễn đột kích một chiêu thất bại liền ẩn nhẫn từ lúc đó đến bây giờ vẫn chưa xuất thủ lần thứ hai, dường như y muốn lấy tĩnh chế động, đem sự chờ đợi dai dẳng này của đối phương biến thành lợi thế để lần nữa đột kích bất ngờ.
Tần Ngạo Thiên thân chinh bách chiến liền nhận ra được ý đồ của đối phương, kẻ địch không động, y cũng không động.
Muốn mượn đám lâu la để tiêu hao hắn, đúng là người si nói mộng, bởi vì binh sĩ Tần gia đều một lòng hộ tướng, cho nên đám lâu la Liệt gia muốn đánh tới chân của Tần Ngạo Thiên cũng phải trầy da tróc vẩy, trừ phi là hắn chủ động tiến lên công địch mà thôi.
Trình Viễn lúc này cũng đã nhận ra được điểm đó, đôi mắt lạnh lẽo pha lẫn bực tức vì mưu đồ bất thành.
Nếu đã không thể tiêu hao địch, vậy chỉ có thể trực diện chiến đấu.
Đăng bởi | ThienCoLaoNhan |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 194 |