Vấn Tâm Chi Lộ
Lý Trường Ca cấp tốc đi vào gian phòng cuối, bố trí ở nơi này thoạt nhìn hoàn toàn khác với những gian phòng còn lại, phảng phất có một thứ gì đó rất thần bí ở chỗ này.
Chắn ở chính giữa lối vào là một cái bình đài cao tới ngực của Lý Trường Ca, trên bình đài có một vết lõm xuống, hình dáng của vết lõm này nhìn rất quen thuộc.
"Là hỏa đăng!"
Nghĩ vậy, Lý Trường Ca lập tức đem hỏa đăng cũ kỹ kia ra ướm thử, quả nhiên vừa vặn, hỏa đăng vừa đặt lên bình đài, khảo nghiệm truyền thừa lập tức khởi động.
Viêm Thiên Bằng ở bên ngoài đại sảnh lập tức cảm nhận được dị động, hắn theo phương hướng phát ra dị động mà chạy đến.
Hắn vừa chạy vừa hét lớn, điệu bộ vô cùng cấp bách.
- Doanh nhi, mau giúp ta cản hắn lại, hắn ta cũng có Hỏa Đăng!
Lam Đông Doanh là hảo hữu của hắn, đương nhiên sẽ ra sức vì hắn mà ngăn cản kẻ kia.
- Bằng huynh, huynh an tâm, Doanh nhi sẽ tận lực giúp huynh tranh đoạt truyền thừa!
Lý Trường Ca trong lúc đợi khảo nghiệm truyền thừa khởi động tranh thủ hạ xuống vài đạo trận pháp đem gian phòng cuối này phong bế lại cản trở những kẻ đến sau kia.
Khi ngọn Hỏa Đăng đặt trên bình đài được thắp sáng hoàn toàn, Lý Trường Ca theo bản năng chạm tay vào nó, một luồng sáng từ ngọn Hỏa Đăng đột nhiên phóng ra đem cơ thể hắn hoàn toàn bao phủ rồi truyền tống đến một không gian khác.
Ánh sáng kia quá mức chói mắt, đến độ Thiên Quang Kim Nhãn tam tầng của hắn cũng khó mà chống đỡ, làm hắn phải nhắm mắt lại để bảo vệ đồng tử, đến lúc hắn mở mắt ra lần nữa đã ở một đại điện hoàn toàn khác.
Kiến trúc ở đây toát lên vẻ cổ kính, tráng lệ và xa hoa, mà đặc biệt là mọi thứ vẫn còn ngăn nắp gọn gàng và sạch sẽ, dường như chưa từng có ai bước vào đây sau khi nó được thiết kế ra bởi Viêm Đế.
Không có một hướng dẫn nào cụ thể, chẳng hiểu sao tự nhiên hắn cất bước tiến về bước trước theo con đường trải thảm màu đỏ mà đi tới.
Hắn cứ đi mãi, đi mãi nhưng vẫn không thấy điểm cuối ở đâu, hắn cảm nhận như thể con đường này kéo dài vô cùng vô tận vậy.
Ở trong này hắn không có cảm giác được thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ có một con đường trải thảm đỏ dài vô tận này cùng với hai bức tường trắng xóa ở hai bên, đi một hồi lâu hắn bắt đầu có cảm giác bí bách và lo lắng, trong đầu hắn dần xuất hiện những câu hỏi như ngộ nhỡ con đường này không có điểm cuối thì phải làm sao, hắn cứ đi vô định ở đây cho đến khi sức cùng lực kiệt, thọ nguyên hao tận thì phải làm như thế nào.
Chẳng lẽ hắn không nên bước lên cái thảm này, lúc hắn tiến vào đại điện, ở xung quanh tuy không trải thảm nhưng vẫn có đường để đi, tại sao hắn lại không thử, tại sao hắn lại chọn con đường này.
Càng đi về phía trước, hắn càng hoài nghi về quyết định của bản thân, cảm giác bức bách ngột ngạt càng lúc càng mãnh liệt, cước bộ của hắn cũng không còn nhanh nhẹn và hăng hái như lúc ban đầu nữa, để ý kỹ đôi khi sẽ thấy bước chân của hắn có chút ngập ngừng.
Hắn muốn quay đầu nhưng lại không thể bỏ đi cái suy nghĩ lỡ như hắn đã gần với điểm cuối rồi thì sao, quay đầu trở lại như vậy có phải là phí đi công sức của hắn từ nãy đến bây giờ hay không, lỡ như đối phương cũng đi trên con đường như hắn ở một chiều không gian khác và kiên trì đến điểm cuối thì sao.
Chính thứ suy nghĩ ấy đã níu kéo hắn ở lại trên con đường vô tận này, nhưng chính hắn cũng không rõ mình sẽ kiên trì được bao lâu nữa với cái suy nghĩ ấy, bởi vì con đường trước mặt hắn vẫn như cũ, dài hun hút, cảm giác vẫn vô cùng hư vô và mờ mịt.
Đi một mình mãi trên con đường vô tận, hắn đầu suy nghĩ về nhiều thứ, cũng may hắn đã quen ở một mình trong Thiên Cung năm này sang tháng khác mới có thể duy trì sự tỉnh táo mà không phát điên.
Cước bộ hắn chậm lại, bắt đầu có sự chán nản, rồi hắn đột nhiên dừng lại, một chân nhấc lên như thể phân vân, hắn đã có suy nghĩ quay đầu rời khỏi nơi này, hắn đã bắt đầu cảm giác sợ hãi cái con đường vô tận này.
Sự sợ hãi này đến từ hai thứ, một là đích đến vẫn còn rất xa vời như thể nó không tồn tại vậy, thứ nữa là hắn không cảm nhận được thời gian, hắn không biết mình đã đi bao lâu, đã tiêu hao bao nhiêu thời gian ở trong này, lỡ như hắn bỏ lỡ đi cơ hội tiến về Thanh Vân Tông, bỏ qua cơ hội trở thành đệ tử của Lục Tiên Tử, đi đến khí cùng lực kiệt, tiêu hao hết thọ nguyên mà chết già ở trong này thì thật là phí phạm.
Hắn ở bên ngoài vẫn còn có Lý gia, và Tần gia chống đỡ, truyền thừa để hắn học, bảo vật để hắn dùng, hắn không thiếu! Hắn có nên mạo hiểm tiến về phía trước như vậy.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, nhìn hai bức tường xung quanh, lại nhìn con đường phía trước, hắn thở dài, đôi mắt nhắm lại tìm lại sự kiên định.
Chẳng hiểu sao mà đột nhiên bản thân hắn lại tự hỏi đến con đường đại đạo mà hắn truy cầu, liệu nó có điểm cuối?
- Đích cuối của nó ư? Là Đại Thừa kỳ? Là Độ Kiếp kỳ?
Hắn lâm vào trầm mặc, rốt cuộc hắn tu luyện là vì cái gì?
- Ta tu luyện vì cái gì?
Hắn tự nhiên bị lạc lối, lạc lối trong chính cái suy nghĩ của mình, con đường này đã vấn tâm hắn.
Lý Trường Ca đứng đó như phỗng, hai câu hỏi này cứ quanh quẩn trong đầu hắn, tra tấn hắn giày vò hắn.
Ngọn Hỏa Đăng đại diện cho hắn phập phù bất định, như thể ngọn đèn treo trước gió bị gió làm cho không ngừng lay động, ánh lửa lúc rực lúc tàn.
Mấy năm qua hắn truy cầu tiêu dao, nhưng liệu tiêu dao là thứ hắn mong muốn? Hắn truy cầu sức mạnh là vì để tiêu dao? Hay là vì để thoát khỏi sự trói buộc của vận mệnh, vận mệnh của một vị Tam Hoàng Tử?
Lý Trường Ca càng nghĩ càng rối, hắn sinh ra đã đầy đủ, muốn phú quý có phú quý, muốn quyền lực có quyền lực, muốn công pháp có công pháp, muốn truyền thừa có truyền thừa, vậy tại sao hắn vẫn muốn tiêu dao?
Tiêu dao không phải là hắn thứ nhắm đến, đúng vậy, thứ hắn nhắm đến chính là tự nắm giữ vận mệnh của bản thân.
- Phải rồi, ha ha, ta thật là ngu xuẩn, tiêu dao ư? Chẳng phải là chính ta muốn nắm giữ vận mệnh của bản thân ta sao? Chỉ có như vậy mới có thể đạt được thứ gọi là tiêu dao kia ... ha ha ...
Hắn cười như điên trong không gian vô tận ấy.
Và hắn đã có đáp án cho câu trả lời thứ nhất, vậy còn điểm cuối của đại đạo, của con đường tu luyện của hắn là gì? Lúc này, hắn cũng không còn quan tâm nữa, bởi hắn đã có đáp án.
- Nếu có kẻ mạnh hơn ta nắm giữ vận mệnh của ta, chi phối vận mệnh của ta, vậy thì ta sẽ vượt qua kẻ đó, đó sẽ là đích đến tiếp theo của ta, đích đến của ta nằm ở tận cùng của đại đạo, tuy vô cùng vô tận nhưng vẫn có đường đi.
Lý Trường Ca như thể đại ngộ, khí tức bản thân của hắn biến hóa khôn lường, ánh mắt của hắn thập phần kiên định, con đường dài vô tận trước mặt này chính là đại biểu cho con đường đại đạo dài đằng đẵng kia.
Đích đến của hắn lần này chính là Truyền Thừa của Viêm Đế.
Ngọn Hỏa Đăng ở bên ngoài lần nữa ổn định, ngọn lửa ấy tuy không bừng cháy rực rỡ, nhưng lại thập phần vững chãi, cảm tưởng như thể nó sẽ cháy mãi, cháy mãi cùng năm tháng vô tận này.
Hắn nghĩ vậy, lập tức kiên định bước đi, đôi chân hắn thoăn thoắt như ban đầu, con đường bấy giờ dường như đã có thay đổi, một sự thay đổi vô hình mà chỉ hắn có thể cảm nhận, bởi hắn đã nhìn thấy điểm cuối ở trong hư vô mờ mịt kia, đó là truyền thừa của Viêm Đế.
Lý Trường Ca bước về phía trước thêm một lúc, hắn thật sự đã thấy lối ra dẫn đến một đại sảnh tráng lệ.
Hắn là kẻ đầu tiên trong số bảy người bước trên con đường vấn tâm này thành công đến được đại sảnh truyền thừa.
Bảy người trước kia đều đã lạc lối trong chính suy nghĩ của bọn họ, trở thành bạch cốt vĩnh viễn chôn lại trong động phủ này.
Ở bên ngoài, Lam Đông Doanh và Viêm Thiên Bằng vẫn đang cật lực đánh vỡ trận pháp mà Lý Trường Ca lưu lại.
- Chết tiệt, Doanh nhi mau tung toàn lực giúp ta phá vỡ trận pháp!
Hắn cấp bách nói lớn, hắn dường như vì truyền thừa mà nổi nóng với nàng.
Lam Đông Doanh nhìn hắn, trong ánh mắt có mấy phần ưu tư nhưng nàng vẫn vì hắn mà tận lực phá hủy trận pháp.
Thoáng nhìn hắn một cái, không chỉ thấy sự nóng nảy, nàng còn cảm thấy sát ý trong ánh mắt của Thiên Bằng, nói không chừng gặp phải đối phương, hắn nhất định sẽ ra tay giết người.
Những lúc như thế này, nàng cảm thấy hắn như thể trở thành một con người khác vậy.
Chung quy cũng vì nàng và hắn ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, mọi thứ nàng muốn xưa nay hầu như đều là dễ dàng có được, còn hắn nếu muốn có được thứ gì đều phải trả qua chặng đường tân khổ, tranh đoạt mà có, không hề dễ dàng chút nào.
Con đường nàng đi trải thảm cỏ mềm mại, con đường hắn đi lại là chông gai sắc nhọn, hắn có thể không tranh đoạt mà biến cường sao? Không! Sinh ra là con của tỳ thiếp trong một gia tộc nhỏ yếu như hắn nếu không tranh với trời, không tranh với người thì sẽ không bao giờ có thể ngóc đầu lên được.
Liễu Mi nhìn Viêm Thiên Bằng có chút đồng cảm nho nhỏ, Lý Trường Ca, vị công tử mà nàng theo phò tá này, phải nói là hành sự vô cùng cẩn thận, hắn tùy ý bố trí mấy cái đại trận liền có thể tranh thủ thêm không ít thời gian, tâm cơ hành sự như thế này ở độ tuổi của hắn nàng thấy qua chưa quá ba người.
- Liệu hắn có thể đứng ngang hàng với bọn họ hay không?
Liễu mi lẩm bẩm, ánh mắt như thể nhìn thấy bóng dáng của ba người kia.
Đăng bởi | ThienCoLaoNhan |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 7 |
Lượt đọc | 186 |