Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi kỵ

Tiểu thuyết gốc · 2055 chữ

Xuyên qua lớp chân khí vụ sương mờ mờ ảo ảo, Viêm Thiên Bằng một kiếm chém tới, thế kiếm rất hung hãn dường như muốn đem Lý Trường Ca chặt đôi.

Lý Trường Ca nhanh chóng kích hoạt một đạo Kim Chung Tráo phù lục để chống đỡ, đồng thời lui nhanh lại về phía sau, chém ra ba đạo kiếm khí cản lại thế công của đối phương.

Nếu không phải nhờ có chân khí cảm quan kết hợp với Thiên Quang Kim Nhãn giúp hắn phát giác được công kích của đối phương, e là hắn đã bị đối phương tập kích thành công.

"Ra tay thật tàn độc!"

Nhìn Kim Chung Tráo phù lục bị đánh tan sau một chiêu kiếm kia, Lý Trường Ca liền nhíu mày, hắn và đối phương không thù không oán, vậy mà vừa gặp mặt không nói không rằng đã lập tức ra tay.

Hẳn là tên này nóng nảy vì truyền thừa của Viêm Đế đi, nghĩ vậy, hắn liền giả bộ hốt hoảng nói.

- Đạo huynh, có gì từ từ nói, truyền thừa của Viêm Đế ta vẫn chưa có lấy được, không tin đạo huynh có thể tiến vào bên trong.

Viêm Thiên Bằng ở phía đối diện nhìn hắn chằm chằm như con hổ nhìn con mồi yếu ớt, hắn thận trọng hỏi.

- Thật vậy?

Lý Trường Ca một bộ cười khổi nói.

- Ta tiến vào bên trong còn chưa tới ba canh giờ, có thể thu được truyền thừa gì sao?

Viêm Thiên Bằng ngẫm lại thấy hắn nói cũng có lý, liền nói.

- Hừ, tốt nhất là ngươi không nên lừa ta, nếu không ta sẽ để cho ngươi chết thật thê thảm! Mau cút ra!

Đợi Lý Trường Ca sợ sệt đi qua một bên, hắn mới tiến tới bình đài ở trước mặt đem hỏa đăng đặt lên.

Hỏa đăng lập tức có phản ứng, dần dần thắp sáng lên một cách chậm rãi đem Vấn Tâm Chi Lộ khảo nghiệm lần nữa khởi động.

Lý Trường Ca cười tà một cái thật quỷ dị trong lòng, từ từ tiến ra bên ngoài.

Lam Đông Doanh vẫn cảnh giác nhìn hắn, một tay nàng cầm cung, một tay đặt lên chuôi tiễn, như thể sẵn sàng công kích hắn bất cứ lúc nào.

- Doanh nhi, muội hãy giúp ta trông chừng hắn, đừng để hắn chạy trốn, ta sẽ lập tức quay lại ngay!

Mắt thấy Hỏa Đăng đã sáng rực, hắn liền dặn dò nàng trước khi tiến vào khảo nghiệm truyền thừa.

Đợi thân ảnh của hắn hoàn toàn biến mất, Lý Trường Ca nhìn Lam Đông Doanh mà nói.

- Nếu tại hạ nhìn không lầm, cô nương đây hẳn là Lam gia trưởng nữ, Lam gia cũng được xem là danh gia vọng tộc ở Hỏa Phần Quốc, không ngờ đến trưởng nữ của gia chủ Lam gia lại đi cùng với một tên lòng dạ hiểm độc như vậy, nói không chừng sau này Lam gia cũng vì hắn mà liên lụy.

Lam Đông Doanh quát thẳng mặt hắn, lúc này nàng chỉ cho rằng hắn đang nhục mạ nàng và Lam gia.

- Bớt nói nhảm, chuyện của Lam gia ta không cần ngươi quản!

Lý Trường Ca nhìn nàng, nhún vai, xoay người rời đi.

- Đứng lại cho ta, nếu không ta sẽ tấn công ngươi!

Lý Trường Ca quay lại nhìn nàng, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng mà chậm rãi hỏi.

- Hắn có thể chạy, nhưng Lam gia có thể chạy sao? Ngươi có thể vì hắn mà ra tay với ta, vậy ngươi có nghĩ đến ngộ nhỡ thân phận của ta Lam gia các ngươi không thể chọc nổi thì sao? Hừ, nói không chừng hắn làm quen với ngươi cũng chỉ vì ngươi là trưởng nữ của Lam gia mà thôi, hắn chính là muốn lấy Lam gia làm lá chắn, còn ngươi lại nguyện ý đem Lam gia ra đứng mũi chịu sào thay cho hắn, đúng là ngu ngốc. Hừ!

Nói xong, Lý Trường Ca hừ lạnh một cái đầy giận dữ.

- Ngươi ... ngươi đừng có mà ngậm máu phun người ...

Nàng thẹn quá hóa giận mà quát lớn, nhưng rồi im bặt khí thấy hắn thản nhiên lấy ra không gian giới chỉ, như thể minh chứng cho thân phận của hắn, làm con ngươi của nàng co rút lại, thứ này chỉ có đệ tử trực hệ của thế gia ở những Tiên Quốc bậc bốn trở lên mới có khả năng có.

Thậm chí hoàng tử và công chúa của Phù Quang Tiên Quốc mà nàng từng gặp qua cũng không có sở hữu một cái không gian giới chỉ riêng.

Chẳng lẽ hắn đến từ Tiên Quốc bậc năm? Giết hắn, đúng là Lam gia chọc không nổi!

Lam Đông Doanh thoáng chần chừ, Lý Trường Ca thấy vậy, nhếch miệng cười nhàn nhạt, xoay lưng đi vào gian phòng sát bên.

Hắn vận chuyển Nguyên Hỏa Thánh Điển đem linh lực truyền vào trận pháp lấy đi Thanh Liên Địa Tâm Hỏa đang được cất giữ ở bên trong rồi thong dong rời đi, để lại Lam Đông Doanh chết lặng đứng ở đó.

Lúc này nàng mới nhận ra, lâu nay nàng đã lỗ mãng như thế nào, đã không ít lần nàng dùng uy danh của Lam gia và thân phận Lam gia trưởng nữ để giải vây cho hắn, cũng đã vì hắn mà đắc tội không ít người.

Mấy ngày trước ở đấu giá hội Phiêu Miễu Thành cũng vậy, hắn vì tranh chấp đồ vật với người khác mà mẫu thuẫn với đệ tử của các đại gia tộc ở Phần Hỏa Quốc, nếu không có nàng ra mặt e là hắn đã bị người ta đánh cho một trận nhừ tử.

Nhưng e là danh tiếng của Lam gia cũng sẽ vì những chuyện này mà ảnh hưởng, lúc đó nàng không nghĩ như vậy, chỉ cho đến lúc này, khi bị Lý Trường Ca mắng thẳng mặt, nàng mới bắt đầu có chút giác ngộ.

Nghĩ lại trước đây phụ thân nàng cũng đã từng nhiều lần nhắc nhở nàng tránh xa Viêm Thiên Bằng ra nhưng nàng một mực không nghe, bây giờ nàng mới bắt đầu cảm giác được có gì đó không đúng, nhất là sau những hành động của hắn ở bên trong bí cảnh truyền thừa này.

Hắn hoàn toàn chăm chăm vào lợi ích của bản thân hắn mà mặc kệ tất cả, giống như khoảnh khắc vừa nãy, cái khoảnh khắc mà hắn vung kiếm lên chém Lý Trường Ca với một ánh mắt tràn ngập sát khí đã làm trái tim nàng nảy sinh một chút sợ hãi, lý trí nàng đã nảy sinh ra một tia cảnh giác với hắn.

Thấy bóng lưng Lý Trường Ca sắp rời đi, Lam Đông Doanh định giơ cung lên cản hắn lại, nhưng đột nhiên nàng lại chần chừ, rồi lại hạ cung xuống, nàng muốn thử xem, Viêm Thiên Bằng sẽ hành xử như thế nào nếu nàng để hắn ta chạy thoát.

Đoạn, Lam Đông Doanh tự ngụy tạo một vài vết thương, cố ý làm quần áo có chút xộc xệch như thể trải qua một trận khổ chiến vậy.

Liễu Mi thông qua thần thức mà quan sát nàng, cuối cùng cũng thở ra một ngụm trọc khí.

"Xem ra cũng có chút tỉnh ngộ!"

Lý Trường Ca đi xuyên qua truyền tống trận, truyền tống ra bên ngoài bí cảnh truyền thừa, lần nữa trở lại đáy hồ dung nham.

Không mấy khó khăn để hắn quay trở lại mặt hồ bởi vì lúc này Hỏa Thú đã bị Liễu Mi giết sạch, hắn quay sang nhìn nàng, hỏi.

- Là Liễu tỷ giết bọn nó sao?

Liễu Mi gật đầu.

- Biết làm sao được, bọn chúng cứ làm phiền tỷ tỷ của ngươi.

Lý Trường Ca cười khổ, giờ thì hắn đã biết tại sao hai người kia lại có thể vào bên trong bí cảnh truyền thừa mà không có một chút thương tích nào.

Thì ra là do nàng tạo cơ hội thuận lợi cho bọn họ.

"Chậc, đúng là khí vận chi tử mà!"

Nếu không có Thiên Cung, e là tên họ Viêm kia đã đoạt được truyền thừa của Viêm Đế, tiếc là lại chậm hơn hắn một bước.

Lý Trường Ca tế lên phi chu lập tức rời khỏi nơi này, bay thẳng về phía Phiêu Miễu Thành.

Trên đường đi, Liễu Mi bất chợt chế giễu hắn.

- Không nghĩ đến tiểu đệ nhà người đường đường là Tam Điện Hạ của một Tiên Quốc bậc bốn lại lừa gạt người khác trắng trợn như vậy.

- Ha ha, Liễu tỷ, bọn họ có đến hai người, hơn nữa thực lực của Lam Đông Doanh cũng không yếu, mà tên kia lại là Trúc Cơ sơ kỳ, kiếm chiêu kia của hắn đã nói lên thực lực của hắn không tồi, một mình ta đánh với bọn họ không chết cũng trọng thương, đành phải làm ra hạ sách như vậy, ai ngờ hắn lại dễ bị lừa như vậy, ha ha ...

Nhưng tâm tư Lý Trường Ca lại không đơn giản như vậy, hắn lừa đối phương vào bên trong khảo nghiệm đạo tâm không chỉ là muốn cầm chân đối phương, mà còn muốn thử vận may dùng khảo nghiệm này giam tên kia lại, thậm chí là giết chết hắn.

Liễu Mi nhìn Lý Trường Ca lại nói.

- Đã lừa hắn thì thôi đi, tiểu đệ nhà ngươi lại còn nhẫn tâm ly gián đôi tình nhân người ta như vậy, thật là tàn nhẫn!

Lý Trường Ca cười cười nói nói.

- Nếu không làm như vậy, Lam Đông Doanh nhất định sẽ không để cho đệ rời đi, đây cũng là bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng xem ra nàng ta cũng đã có chút cảnh giác với tên kia, mấy tên tán tu tâm cơ như hắn ta hầu như đều đánh chủ ý lên mấy tiểu thư ngây thơ như Lam Đông Doanh này.

- Tiểu đệ nhà ngươi cũng biết thương hoa tiếc ngọc sao?

- Xùy, còn lâu đệ mới thương tiếc cho nàng ta, nếu không phải để có thể dễ dàng thoát thân, đệ cũng lười quản chuyện của nàng ta và Lam gia.

Hai người cười cười nói nói vui vẻ suốt chặng đường trở về Phiêu Miễu Thành.

Lý Trường Ca biết đối phương nhất định sẽ đuổi theo, nên liền không ngừng tăng tốc độ của phi chu, thậm chí cả Thanh Phong Phù cũng dùng đến.

...

Qua một khắc thời gian, Viêm Thiên Bằng trở lại gian phòng cuối cùng ở đại diện, ánh mắt hắn đỏ ngầu vì tức giận, hắn vừa hiện thân đã gầm lên như con thú hoang dại.

- Tên khốn kiếp nhà ngươi dám gạt ta? ... Doanh nhi, muội bị thương?

Viêm Thiên Bằng thấy Lam Đông Doanh bị thương vội hỏi han nàng một câu, nhưng hắn cũng để ý nhìn xung quanh, bất chợt hắn không thấy bóng dáng Lý Trường Ca đâu, hắn liền cấp bách hỏi.

- Tên đó, hắn đâu rồi?

Lam Đông Doanh giọng ỉu xìu nói.

- Muội, muội đánh không lại hắn, để hắn chạy thoát?

- A ... chết tiệt, muội ở đây dưỡng thương, ta phải đuổi theo hắn, truyền thừa đã bị hắn lấy mất!

Viêm Thiên Bằng buông bờ vai nàng ra, lao nhanh về phía truyền tống trận như con một hổ đói lao đi tìm mồi.

"Hắn ... hắn nói không sai a!"

Lam Đông Doanh đượm buồn nhìn theo bóng lưng của Viêm Thiên Bằng, kẻ đã từng vô tình ra tay cứu nàng trước kia.

Đột nhiên nghĩ đến đạo thuật pháp của gia gia cho nàng bảo mạng đã dùng hết, nàng lập tức rùng mình, bây giờ nếu hắn nảy sinh dị tâm với nàng, quả thực nàng không có bản lĩnh để đối phó với hắn.

"Không ổn! Mình phải lập tức rời đi!"

Lam Đông Doanh lập tức đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi bí cảnh truyền thừa.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 8
Lượt đọc 175

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.