Đêm đông
Bên trong gian phòng đón tiếp khách quý của Bảo Đan Các, một nam tử dung mạo anh tuấn sở hữu đôi mắt kiên định cùng với đôi chân mày sắc bén đang dùng những lời lẽ của mình để thuyết phục Nhã Phi, chưởng quản của nơi này.
- Nhã Phi tỷ tỷ, một vạn bốn ngàn viên chân khí thạch cực phẩm còn thiếu này, tỷ xem có thể cho tiểu đệ nợ lại được không?
Nhã Phi lườm yêu hắn một cái, giọng nàng vẫn giữ được sự dịu dàng êm tai làm người ta không thể phán đoán được nàng đang nghĩ cái gì, đang tức giận hay vui vẻ.
- Viêm tiểu đệ, không phải tỷ tỷ làm khó dễ ngươi, nhưng Bảo Đan Các có quy củ của Bảo Đan Các, ta cũng chỉ là một chưởng quản nho nhỏ thay họ trông coi ở chỗ này, ta cũng không thể vì đệ mà phá vỡ quy củ được, hơn nữa ... chẳng phải khi sáng đệ đã từng nói quy tắc của các bậc tiền bối đặt ra chính là để duy trì tôn nghiêm cho Bảo Đan Các sao? Bây giờ chẳng lẽ đệ muốn ta phá vỡ quy tắc vì chút việc cỏn con này, cái này có chút không hợp lý nha.
Đừng bị một cái lườm yêu và giọng nói ngọt ngào đó của nàng và bị đánh lừa, lời lẽ của nàng vô cùng sắc bén, làm hắn có chút ái ngại, ánh mắt cũng khó mà có thể tiếp tục nhìn thẳng vào mắt nàng.
Giang Sở Sở nghe Nhã Phi nói vậy trong lòng đột nhiên nổi lên một trận xấu hổ, bây giờ bình tâm lại nghĩ về chuyện lúc sáng chính nàng cũng cảm thấy Viêm Thiên Bằng hắn có một chút hơi quá đáng, nhưng lúc đó nàng vẫn còn đang ấm ức lại được hắn đứng ra bênh vực liền không có nghĩ nhiều như hiện tại.
Nhã Phi nhìn Viêm Thiên Bằng chằm chằm chờ đợi câu trả lời từ hắn, làm hắn vội cười cười chữa cháy.
- Nhã Phi tỷ tỷ, hai chuyện này nói cho cùng hoàn toàn là hai chuyện khác nhau ...
Nhã Phi nhấc chén trà lên khẽ nhấp một ngụm.
- Ồ, ta thì lại không thấy như vậy ...
- Nhã Phi tỷ, khi sáng hành động tên dược đồng là một hành động vô cùng bỉ ổi và xấu xa, hắn ta ỷ thế cậy quyền mà khinh thường người khác, loại hành động như thế này chỉ có thể tổn hại đến thanh danh của Bảo Đan Các, theo tình theo lý đều đáng bị trừng phạt, còn hiện tại, việc Nhã Phi tỷ tỷ đây phá vỡ quy tắc cho đệ nợ một vạn bốn ngàn viên chân khí thạch cực phẩm chính là một loại chuyện mang lại lợi ích cho Bảo Đan Các, việc này sẽ giúp cho những người sở hữu lệnh bài thân phận tôn quý như đệ có hảo cảm tốt hơn với Bảo Đan Các, sau này nếu có muốn giao dịch gì đều cũng sẽ nghĩ đến Bảo Đan Các đầu tiên, tỷ nói xem đệ nói có đúng không?
Nhã Phi trong bụng hừ lạnh một tiếng, công phu miệng lưỡi của tiểu tử này thật không tồi, đúng là cái lưỡi không xương dễ dàng đổi trắng thay đen uyển chuyển như vậy.
Bất quá, đây cũng là một phi vụ có thể kiếm lời.
Nàng nói như vừa mắng vừa khen hắn vậy.
- Hừ, tiểu quỷ đệ miệng lưỡi thật là trơn tru, tỷ tỷ của ngươi đã thật sự bị ngươi thuyết phục rồi đó, có điều ...
Viêm Thiên Bằng nghe nàng nói vậy liền cho rằng nàng đang nói thật, vui như mở hội trong bụng, hắn gấp gáp nói.
- Có việc gì xin Nhã Phi tỷ tỷ cứ nói thẳng, tiểu đệ nguyện ý san sẻ nỗi tâm tư này với tỷ tỷ!
Nhã Phi nhìn hắn một cái thật sâu rồi lại dời ánh mắt sang Giang Sở Sở tâm tư đơn thuần và hồn nhiên đang ngồi ở bên cạnh hắn, theo như nàng thấy hẳn là tiểu nha đầu Giang Sở Sở này đã bị cái miệng dẻo quẹo kia của hắn lừa đến mê muội không phân biệt được phải trái trắng đen nữa rồi.
Nàng chậm rãi nói.
- Một vạn bốn ngàn này ta có thể cho Viêm đệ đệ ngươi nợ, nhưng trong vòng một năm phải trả lại cho Bảo Đan Các một vạn bảy ngàn viên chân khí thạch cực phẩm, chuyện này không thể thương lượng được, nếu như đệ đồng ý chúng ta liền viết giấy nợ thệ đạo.
Viêm Thiên Bằng cười cười.
- Nhã Phi tỷ tỷ, dựa vào mối quan hệ của chúng ta và thân phận của đệ còn cần phải viết giấy nợ thệ đạo nữa sao?
Giấy nợ thệ đạo là một loại phương thức ghi nợ phổ biến ở Thiên Huyền Đại Lục, khi ký giấy nợ thệ đạo, người vay nợ phải phát thệ với thiên đạo nếu như không trả nợ đúng hạn liền sẽ bị thiên đạo trừng phạt giáng xuống thiên kiếp gây ra tổn hại cho đạo tâm và căn cơ.
"Hừ, người như ngươi mới phải cần viết giấy nợ thệ đạo đó Viêm đệ đệ à, ta là Nhã Phi không phải là Giang Sở Sở!"
Nhã Phi nhìn hắn đôi mắt nàng cười như không cười, miệng nàng vẫn treo một nụ cười hòa ái nói.
- Quy tắc là quy tắc, ta đã phá lệ cho tiểu đệ ngươi một lần nhưng không có nghĩa là sẽ có lần hai, nếu như đệ không phát thệ thì ta cũng chỉ đành phải áp dụng theo đúng quy tắc của Bảo Đan Các ...
- Ha ha ... Nhã Phi tỷ tỷ đừng vội, giấy nợ này đệ ký là được, đằng nào đệ cũng sẽ trả nợ đúng hạn thôi mà, ha ha ...
Viêm Thiên Bằng như thể sợ Nhã Phi sẽ đổi ý, lập tức đồng ý ký giấy nợ thệ đạo với đối phương.
"Hừ, đợi qua mấy hôm nữa ta thi lên Luyện Đan Sư Tam Phẩm, Nhã Phi ngươi sẽ phải hối hận vì việc ngày hôm nay!"
...
Lý Trường Ca trở về sau bữa tối với Tu Mạc Hải, tâm tình của hắn lúc này vô cùng vui vẻ.
Nhờ có tên Viêm Thiên Bằng kia mà hắn có thể dễ dàng kết thân với Đại Sư Huynh ngoại môn Thanh Vân Tông, sau này nhập tông tu luyện cũng sẽ bớt đi nhiều phiền toái không cần thiết.
Bởi vì khi sáng hắn ra ngoài không có dùng xa liễn, cho nên bây giờ hắn cũng tản bộ trở về Hoàng Cung.
Dưới ánh sáng của Quang Thạch, Hoàng Đô thành càng trở nên lung linh và huyền ảo, nó như thể khoác lên một vẻ đẹp say đắm lòng người trong đêm đông lạnh giá.
Người đi trong phố cũng đã giãn dần chỉ còn lại những thiếu nam thiếu nữ ưa thích cuộc sống về đêm đi lại trên phố.
Nhất là những con phố đêm như con phố chỗ Thúy Ngưng Lâu kia, người ra người vào nườm nượp như nước chảy.
Đứng trong một ngõ nhỏ, nằm lọt vào chỗ tối mờ mịt mà hai Quang Thạch hai bên không cách nào chiếu tới, Lam Đông Doanh hồi hộp tự hỏi bản thân có nên ra gặp Lý Trường Ca hay không.
Tay phải nàng nắm chặt bốn ngón của tay trái, để trên ngực không ngừng xoa xoa tự trấn an trái tim đang hồi hộp đập thình thịch từng nhịp kia của bản thân.
Lý Trường Ca càng lúc càng đến gần lòng nàng càng cấp bách, rối loạn.
"Ta ... ta có nên gặp ngài ấy không?"
Chẳng biết nàng lấy đâu ra sự dũng cảm, nàng bước ra khỏi ngõ tối, bất chợt đứng trước mặt hắn, vô cùng e thẹn.
"Lam Đông Doanh?" Lý Trường Ca nhìn thấy nàng có chút ngạc nhiên, không phải là nàng ta cố ý chờ mình đấy chứ?
Hắn có chút ảo tưởng mà nghĩ ngợi.
- Lam cô nương, lâu rồi không gặp, cô khỏe chứ?
- Điện Hạ ... tiểu nữ ... tiểu nữ khỏe, thương thế của người như thế nào rồi? ... Đã ổn hơn nhiều rồi chứ? Chuyện ngày trước, tiểu nữ chân thành xin lỗi Điện Hạ.
Nàng vẫn cúi mặt nhìn xuống chân của mình, nhưng tầm nhìn của nàng bị chặn lại bởi bầu ngực sữa đang kiêu hãnh nhô ra phía trước kia, hai má nàng hây hây đỏ, tai nàng đỏ bừng.
Nàng cũng không hiểu tại sao hôm nay mình lại hồi hộp và ngượng ngùng đến như vậy khi gặp lại Tam Điện Hạ.
- Cảm ơn Lam cô nương, thương thế của ta cũng đã tốt hơn nhiều rồi, Lam cô nương cũng không cần phải tự dằn vặt bản thân về chuyện đó ... Cơ mà trời đã tối như thế này tại sao Lam cô nương vẫn còn ở ngoài này?
Lam Đông Doanh bị hỏi trúng tim đen, giật bắn người, hai má nàng càng lúc càng đỏ, tai nàng sớm đã đỏ tía như quả gấc, hơi thở nàng nóng bỏng có thể thấy lờ mờ sương ở trước mặt.
Nàng quýnh quáng trả lời bừa.
- Tiểu nữ ... tiểu nữ ... chỉ là đi dạo mà thôi!
Lý Trường Ca khó hiểu nhìn nàng, đi dạo thôi mà có cần phải hồi hộp khi bị hắn hỏi đến vậy không, thật là không hiểu nổi.
- Lam cô nương, ta cũng đang tản bộ trở về Hoàng Cung, nếu cô nương không ngại có thể cùng ta dạo phố.
"A ... ngài ấy rủ ta dạo phố ..."
Mắt nàng chợt sáng lên như sao, tâm tình vui vẻ lên trông thấy, nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, nở một nụ cười xinh xắn như vầng trăng trên bầu trời.
- Ân, điện hạ, tiểu nữ cũng đang định trở về Hoàng Cung, vậy đành phải phiền Điện Hạ một lát rồi.
- Ha ha ... có gì mà phiền chứ? Được tản bộ trò chuyện cùng mỹ nhân như Lam cô nương đây, ta còn cầu không được đó nha.
Hắn vui vẻ khen nàng một câu như ánh sáng sưởi ấm tâm tư của nàng, làm nàng quên đi cả mục đích của nàng đêm hôm nay, giải thích với hắn chuyện ngày trước do tên Viêm Thiên Bằng gây ra kia.
Hai tay nàng cứ đan vào nhau để ở trước bụng, cước bộ nhẹ nhàng đi song song cùng hắn bồi chuyện.
Lý Trường Ca đem chuyện đấu giá hôm nay thuật lại cho nàng nghe một lượt, nghe đến đoạn Viêm Thiên Bằng phải trả một cái giá cực cao để mua Trúc Linh Đan mà do hắn tự mình bày ra làm nàng không khỏi khúc khích cười.
- Hi hi, Điện Hạ, người cũng thật là lợi hại nha.
Lý Trường Ca một bộ tự hào nói.
- Ha ha, bổn điện hạ đã bị mấy tên kia lừa nhiều như vậy chẳng lẽ không nhận ra mánh khóe của hắn ... hừ cũng may lúc đó ta tỉnh táo nếu không người mua đã là ta rồi.
Lam Đông Doanh lấy tay che miệng cười, đi ở bên cạnh nghe hắn kể tiếp.
Đường dài lại có bạn trò chuyện làm người ta quên cả thời gian, chẳng mấy chốc mà bọn họ đã về đến Hoàng Cung, đứng tại ngã rẽ đi vào Thiên Học Cung, Lý Trường Ca và Lam Đông Doanh cùng lúc ngừng lại cước bộ.
- Lam cô nương, hôm nay đến đây thôi, khi khác chúng ta lại nói tiếp, cô nương về cẩn thận.
Tâm tình Lam Đông Doanh chợt có cảm giác luyến tiếc, nàng muốn ở cùng hắn bồi chuyện đến hết đêm nhưng nàng lại không dám nói ra những tâm tư này, nàng gật đầu ôn nhu một cái.
- Ân! Điện hạ, người về cẩn thận!
Lý Trường Ca khẽ gật đầu, hắn thả bước đi tiếp, đột nhiên Lam Đông Doanh nắm lấy tay áo của hắn.
- Có chuyện gì (sao)?
Một chữ cuối này hắn còn chưa kịp nói ra đã bị nụ hôn của nàng làm cho im lặng.
Nàng hôn lên má hắn một cái rồi chạy thật nhanh.
"A ... ta bị điên rồi!"
Lam Đông Doanh xấu hổ đến muốn độn thổ, nàng chạy như thể bị ai đó truy sát mà trở về ký túc xá của đệ tử Thiên Học Cung.
Lý Trường Ca đứng ở đó ngây ra như tượng, tay hắn sờ sờ ở chỗ nàng hôn trên má.
"Hơ ... bổn điện hạ từ lúc nào lại soái như vậy?"
Đêm đông tuyết phủ trắng xóa,
Ta và nàng không hẹn chung lối về.
Nàng tựa hoa đào nở trong tuyết,
Ta tựa thương tùng chắn gió sương.
Đăng bởi | ThienCoLaoNhan |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 8 |
Lượt đọc | 135 |