Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tề Vũ Phong

Tiểu thuyết gốc · 1995 chữ

Lam Đông Doanh đi từ bên trong khoang thuyền đi ra, sự xuất hiện của nàng lập tức thu hút ánh nhìn của không ít nam nhân có mặt ở đây trong đó có cả Tề Vũ Phong và tên Đới công tử đang đi ở bên cạnh hắn.

Đới Mộc Bạch thấp giọng nói với Tề Vũ Phong.

- Điện hạ, nàng ta chính là Lam Đông Doanh mà hạ thần vừa nói đến lúc nãy, người xem, bộ ngực căng tròn đang nẩy lên nẩy xuống kia cùng với quả mông bóng bẩy của nàng quả thực không thể chê vào đâu được.

Tên họ Đới vừa bình phẩm thân thể của nàng vừa xoa tay, bộ dáng vô cùng đê tiện.

Tề Vũ Phong híp đôi mắt nhỏ ti hí của hắn mà nhìn sang đó.

- Hừm, Đới Mộc Bạch, làm tốt lắm, vóc dáng của nàng ta đúng là rất nóng bỏng, không tệ, không tệ!

Tuy hai tên này nói chuyện rất tà dâm và ma đạo nhưng cũng ý thức được bản thân là đệ tử của tông môn chính phái nên bọn chúng cũng không dám manh động làm điều xằng bậy nhất là đối với những nữ đệ tử được các vị trưởng lão trực tiếp thu nhận và chỉ dạy như Lam Đông Doanh.

Nhưng nói gì thì nói, tên họ Tề này vẫn có sắc đảm đánh chủ ý đen tối lên không ít nữ đệ tử và tạp dịch có vóc dáng xinh đẹp ở ngoại môn, thường thì tên Tề Vũ Phong này sẽ cố gắng tìm cách tiếp cận và gạ gẫm mấy tiểu cô nương ngây thơ nhẹ dạ cả tin vào những lời hứa đường mật của hắn, nhất là những nữ đệ tử đến từ Tiên Quốc bậc ba trở xuống, bọn họ bị thân phận cao vời vợi của Tề Vũ Phong làm lu mờ đi lí trí dẫn đến đưa ra những quyết định sai lầm ngu ngốc.

Với thân phận của hắn đưa ra những lời hứa hẹn trên mây để dụ dỗ mấy nàng là chuyện không khó, đã có không ít tiểu cô nương đã đặt niềm tin vào hắn ta mà trao tấm thân trong trắng cho hắn chơi đùa để đổi lại một sự thật phũ phàng, tất cả chỉ là một trò đùa, chỉ là một lời hứa hão huyền viễn vông của hắn mà thôi.

Cũng từng có không ít nữ đệ tử vì chuyện này mà tự tử nhưng Chấp Pháp Đường không thể xử lý được hắn ta bởi vì suy cho cùng bản chất của sự việc đó đều do hai bên tự nguyện hơn nữa đa số những nữ đệ tử bị hắn ta dụ dỗ cũng không dám đứng lên tố cáo hắn do mấy nàng sợ một khi loại chuyện này bại lộ, bản thân cũng mất hết thanh danh trong sạch cho nên hắn mới có thể lợi dụng điểm xám không minh bạch này mà tác oai tác quái ở ngoại môn.

Tề Vũ Phong đi đến chỗ của Lam Đông Doanh, ngang nhiên chặn đường nàng, ra vẻ đạo mạo tự giới thiệu.

- Ta là Tề Vũ Phong, Hoàng Tử Tề Vân Tiên Quốc bậc năm, hân hạnh được gặp mặt Lam cô nương!

Hắn trực tiếp đem Tề Vân Tiên Quốc ra hù dọa nàng.

Lam Đông Doanh vẫn lịch sự đáp lại lời của hắn mặc dù trong lòng rất khó chịu với việc hắn ta đột ngột đến chặn đường của nàng như thế này.

- Tiểu muội Lam Đông Doanh gặp qua Tề sư huynh.

Tề Vũ Phong dù sao cũng gia nhập Thanh Vân Tông trước nàng cho nên nàng vẫn phải gọi hắn một tiếng sư huynh để tránh thất lễ.

Hắn thấy nàng lễ phép như vậy, liền tưởng bở, giở ra chiêu bài quen thuộc mà gạ gẫm.

- Ha ha, ta vừa gặp sư muội liền cảm thấy như ta và muội có tiên duyên trời định từ trước, nếu muội không chê thân phận thấp kém của ta, ta có thể mời sư muội một bữa cơm thân mật hay không?

Lam Đông Doanh khóe miệng khẽ giật giật, cái tên này nói chuyện làm nàng cảm thấy còn đáng ghét hơn những tên hoàn khố công tử mà nàng đã từng gặp trước đây, nàng trực tiếp khách sáo từ chối.

- Mong Tề sư huynh thông cảm cho tiểu muội, hôm nay muội đã có hẹn ...

- A, Lam sư muội đừng lo lắng, hôm nay muội bận cũng không sao, ngày mai cũng được, không thì ngày kia cũng tốt ...

Không đợi hắn nói hết câu, nàng đã trực tiếp từ chối phũ phàng.

- Mấy ngày tới e là tiểu muội phải theo sư tôn tu luyện, mong Tề sư huynh thông cảm.

Bị nàng liên tục từ chối, hắn cũng chỉ có thể muối mặt giả bộ đạo mạo tiên phong đạo cốt mà nói.

- Được rồi, được rồi, ta cũng không làm khó dễ sư muội nữa! Khi nào rảnh rỗi, chúng ta ăn một bữa cơm thân mật sau vậy!

Tề Vũ Phong không ngừng chửi nàng đông đổng ở trong lòng.

"Mẹ kiếp cái con đĩ cái này, ngươi cứ làm cao đi, vài hôm nữa lão tử lại lột sạch ngươi như những ả tiện tỳ khác cho ngươi biết thế nào là thanh cao! Hừ, mẹ kiếp, được lão tử chú ý là phúc phần của ngươi, ngươi đã không biết đường mà hưởng thụ còn lại làm ra vẻ thanh cao! Mẹ kiếp!"

Lam Đông Doanh nghe hắn ta vô sỉ tự biên tự diễn nói mấy lời thân mật như thể hai người đã quen biết từ lâu này, trong lòng liền không ngừng mắng hắn là tên cặn bã vô sỉ, ánh mắt của nàng vẫn đang cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Lý Trường Ca ở trên boong thuyền.

Lý Trường Ca ở phía xa cũng đã nghe thấy tiếng của nàng liền nhìn sang bên này, thấy nàng bị hắn ta chặn đường gạ gẫm, trong lòng có chút khó chịu, lập tức lên tiếng giúp nàng giải vây.

- Lam cô nương, ta ở đây!

Lam Đông Doang nghe Lý Trường Ca gọi, vốn dĩ đang vô cùng bực dọc vì bị Tề Vũ Phong chặn đường, tâm tình lập tức phấn chấn, vui vẻ, nàng trực tiếp lướt qua tên Tề Vũ Phong mà đi đến chỗ của Lý Trường Ca.

- Tề sư huynh, hẹn sư huynh khi khác nói chuyện! ... Điện hạ, tiểu nữ tìm người mãi!

Tề Vũ Phong híp mắt, âm trầm nhìn Lý Trường Ca ở phía xa xa, rồi nhanh chóng quay người rời đi cùng Đới Mộc Bạch.

"Mẹ nó, đệ tử của Lục Tiên Tử ... có chút khó nhằn đây!"

Lý Trường Ca dùng Thiên Quang Kim Nhãn cẩn thận quan sát những chấm đỏ chí mạng mà Thiên Cung điểm lên phía sau thân thể của Tề Vũ Phong, trong lòng không khỏi cười lạnh.

"Chậc, chấm đỏ của hắn còn nhiều hơn cả Viêm Thiên Bằng nữa!"

Ngày trước trên tỷ võ đài quyết đấu với Viêm Thiên Bằng, chỉ riêng với sự hỗ trợ này của Thiên Cung nếu Lý Trường Ca muốn giết hắn ta thì hắn ta cũng không thể nào mà còn sống đến bây giờ như vậy, nhưng tình hình lúc đó suy xét mà nói cũng không phải là huyết hải thâm thù gì, lần đầu quyết đấu võ đài lại ra tay giết chết đối phương sẽ tạo thành ấn tượng về bản thân không được tốt cho lắm, không những vậy nó còn có thể ảnh hưởng xấu đến việc kết giao hảo hữu và thu thập thủ hạ của hắn về sau.

Lam Đông Doanh không nhịn được mà đi nhanh về phía Lý Trường Ca, ánh mắt của nàng vui hẳn lên thấy rõ.

- Điện hạ, ngài vẫn khỏe? ... Bái kiến Công Chúa Điện Hạ! ... Gặp qua Gia Cát cô nương!

- Gặp qua Lam cô nương!

Lý Băng Băng nắm lấy tay nàng ân cần nói.

- Lam cô nương, sau này phải cẩn thận với tên họ Tề đó một chút, danh tiếng của hắn ta ở trong tông môn không được tốt cho lắm.

Gia Cát Thường Hi gật đầu, nàng nắm lấy tay còn lại của Lam Đông Doanh mà dặn dò.

- Tốt nhất là Lam cô nương đừng có mà nghe lời hứa hẹn của hắn, đã có không ít cô nương xui xẻo bị hắn dụ dỗ mà thất thân, Đông Doanh, cô nhất định phải cẩn thận một chút.

Lam Đông Doanh cảm động, không ngừng gật đầu ghi nhớ lời căn dặn của hai người.

Lý Trường Ca bá đạo nói.

- Nếu hắn làm khó dễ Lam cô nương, cứ nói với ta, nếu hắn không nể mặt ta thì cũng phải nể mặt sư tôn của ta, ta sẽ làm chủ cho cô.

Tâm tư của Lam Đông Doanh liền nổi lên một cơn ấm áp, nàng dùng ánh mắt kiều diễm mà nhìn hắn.

- Ân, đa tạ Điện Hạ đã quan tâm đến tiểu nữ.

Lý Trường Ca xua tay, một bộ chính trực nói.

- Đừng khách sáo như vậy dù sao chúng ta cũng là đồng môn Thiên Học Cung.

Gia Cát Thường Hi tuy trong lòng có chút giấm chua nhưng nàng vẫn là một tiểu nha đầu lương thiện tốt bụng, vui vẻ gật đầu đồng tình với hôn phu của nàng.

- Đúng vậy! Chúng ta dù sao cũng là đồng môn, Lam cô nương cũng đừng nên quá khách khí mà để bản thân phải chịu ủy khuất.

Lam Đông Doanh cảm kích nhìn ba người bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.

Tình cảm đơn phương trong mắt nàng khi nhìn Lý Trường Ca không tài nào giấu nổi ánh mắt tinh tường của Lý Băng Băng và Gia Cát Thường Hi, cả hai nàng liền không hẹn mà cùng mắng hắn bốn chữ phong lưu đào hoa.

Tu Mạc Hải đứng ở trên đài cao quan sát hết thảy động tĩnh ở bên dưới, hắn nhoẻn miệng cười thần bí.

"Tề Vũ Phong a Tề Vũ Phong, rốt cuộc cũng có người sẽ thay ta trị ngươi!"

Thu lại ánh mắt trên người Lý Trường Ca, Tu Mạc Hải đang định xoay người đi vào bên trong thì bị tiếng ồn ào ở dưới boong thuyền níu chân lại.

- Ngươi còn dùng ánh mắt tục tĩu kia nhìn Giang sư tỷ một lần nữa ta sẽ móc mắt của ngươi xuống!

Đới Mộc Bạch mặt mày hung dữ dọa nạt.

- Tên khốn kiếp kia, ngươi có biết mình đang nói chuyện với ai không? Đây là Tề sư huynh, Hoàng Tử của Tề Vân Tiên Quốc!

- Ta cóc quan tâm các ngươi là ai, dù là Thiên Tử ta cũng móc mắt chó của các ngươi xuống!

Hình như là tiếng của tên họ Viêm kia cùng với hai người Tề Vũ Phong.

"Cái tên họ Viêm này, hắn thật sự không biết sợ rắc rối phiền toái là gì à?", Tu Mạc Hải lẩm bẩm.

Lý Trường Ca nhìn sang phía bên đó, khóe miệng vô ý nở một nụ cười tà.

"Có con sơn dương ngu xuẩn thế tội này, sau này ta cũng dễ hành sự!"

Đừng thấy lũ ngạc ngư trầm tĩnh bất động mà lầm tưởng nó vô tri, vô hại rồi khinh suất, bởi nó rất có thể sẽ đột ngột quay sang nuốt chửng con mồi.

Liễu Mi híp mắt nhìn Lý Trường Ca, miệng lẩm nhẩm.

- Chủ tử nói không sai, tiểu quỷ ngươi đúng là một con ngạc ngư ranh mãnh.

p/s: nay về muộn, chỉ cố được 1 chương cho anh em.

Bạn đang đọc Vô Cực Tiên Đế sáng tác bởi ThienCoLaoNhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienCoLaoNhan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 139

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.