Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sau Khi Nhậm Chức Tổng Kỳ, Hai Trăm Thuộc Hạ Lẻn Vào Trấn Ma Ti

Phiên bản Dịch · 1083 chữ

"Ra đây! Sao không ai ra đây hết vậy!"

"Chẳng lẽ Trấn Ma Ti Đại Càn ngay cả một nơi để nói lý cũng không có hay sao? Sư đệ, sư muội ta rõ ràng là đang trảm yêu trừ ma, sao lại thành dư nghiệt Bạch Liên giáo, bị Trấn Ma Ti vô duyên vô cớ chém giết?"

Một gã đại hán đầu trọc ngửa mặt lên trời bi phẫn gào thét: "Bọn họ mới hơn hai mươi, còn chưa kịp trưởng thành nữa!"

“Con chó nào đang sủa bậy đấy!"

Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ trong Trấn Ma Ti.

Mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh!

Chỉ thấy!

Một nam tử khoác áo Phi Ngư, đeo lệnh bài Tổng Kỳ bước ra, mặt lạnh như băng, mỗi bước chân hắn bước ra, sát ý trên người lại tăng lên một phần.

"Đại nhân, ngài định giải quyết chuyện này thế nào?"

Lục Phong từ phía sau đuổi theo Sở Hà, lo lắng hỏi, trực giác mách bảo gã rằng đại nhân nhà mình sẽ dùng cách của riêng hắn để giải quyết.

Lúc này!

Gã đầu trọc thấy Sở Hà đi ra, lập tức nói:

"Cuối cùng cũng có người chịu ra mặt, nhưng chỉ là một Tổng Kỳ thì giải quyết được gì? Ít nhất cũng phải có Bách hộ chứ."

"Trấn Ma Ti là bộ phận của triều đình, bọn ta đến đây là để đòi lại công bằng, chỉ cần các ngươi giao Sở Hà ra là được."

Giao ta ra ư?

Sở Hà bước ra khỏi cổng Trấn Ma Ti.

Nhìn gã đầu trọc kia, tu vi Nhị phẩm hậu kỳ, trên người có một luồng khí thế nặng nề, hẳn là tu luyện về trọng kiếm.

"Lục Phong."

"Thuộc hạ có mặt."

"Kẻ nào dám chủ động khiêu khích Trấn Ma Ti, đáng tội gì?"

"Bẩm đại nhân, bệ hạ từng nói, kẻ nào dám chủ động khiêu khích Trấn Ma Ti, giết không tha!"

Sở Hà vội vàng đáp lời.

Cùng lúc đó!

Tay phải Sở Hà nắm lấy chuôi Trấn Ma Đao, rút mạnh ra.

Vút!

Một ánh đao lóe lên xé tan không gian.

"Mẹ kiếp, sao ta lại bay lên thế này?" Gã đầu trọc cảm thấy cổ mình mát lạnh, nhìn xuống dưới thì thấy một thân thể không đầu đang đứng chôn chân tại chỗ, vô lực quỳ xuống.

"Ơ... Sao bộ y phục kia lại quen thuộc thế này, hình như giống y hệt bộ ta đang mặc..."

Gã đầu trọc còn chưa kịp hiểu ra thì đã hoàn toàn mất đi ý thức.

Hít...

Từng tiếng hít khí lạnh vang lên.

Bọn chúng vừa chứng kiến cái gì vậy?

Sở Hà lại dám rút đao, chém bay đầu gã kia lên không trung?

Một cường giả Nhị phẩm hậu kỳ, lại ngã xuống ngay trước mắt bọn chúng, thậm chí còn không kịp phản kháng!

Tuy rằng, cường giả Nhị phẩm không là gì với Trấn Ma Ti, nhưng đó là vì Trấn Ma Ti là thế lực mạnh nhất Vân Châu.

Ở những nơi khác, cường giả Nhị phẩm đều là những người có thể xưng bá một phương, vinh hoa phú quý, địa vị đều không thiếu.

"Mẹ kiếp, ta không nằm mơ đấy chứ? Cái gã Tổng Kỳ kia ác thật, không nói không rằng đã ra tay giết người."

"Nếu hắn ta có chút dấu hiệu xuất thủ nào thôi thì tên kia cũng không đến nỗi chết dễ dàng như vậy."

Mọi người đều tiếc hận thay cho gã đầu trọc.

"Vị Tổng Kỳ này, ngươi ra tay có phải là quá tàn nhẫn rồi không? Chẳng lẽ Trấn Ma Ti có thể không cần để ý đến luật pháp, tùy ý giết người hay sao?"

Một nam tử trung niên khoác áo gấm đi ra, chậm rãi nói: "Hơn nữa, người ta chỉ muốn đến đòi lại công bằng. Ngươi lại trực tiếp chém giết hắn, chẳng lẽ là muốn bao che cho tên kia hay sao?"

Khí thế trên người gã lấp lóe, cũng là một cường giả Nhị phẩm hậu kỳ, là đệ tử của một đại gia tộc ở Vân Châu.

"Bao che?"

Sở Hà cười lạnh một tiếng, đáp: "Tên rác rưởi này dám sủa bậy trước cổng Trấn Ma Ti, theo luật Đại Càn, đáng chém!"

"Ta chính là Sở Hà, nếu các ngươi còn bất mãn, có thể đi tố cáo ta, nhưng trước đó hãy sờ thử xem cái u nhọt trên vai mình có đủ cứng hay không."

"Còn nữa, ngươi mà dám nói thêm một câu nào nữa, ngày hôm nay sẽ là ngày giỗ của ngươi sang năm đấy, có muốn thử không?"

"Ngươi... ta..."

Tên kia có chút lắp bắp, nhưng cũng không dám nói thêm gì nữa.

Trực giác mách bảo gã rằng, nếu còn dám nói thêm lời nào nữa thì hôm nay thật sự có thể là ngày giỗ của gã.

"Đại nhân, chúng ta cứ giải quyết vấn đề như vậy có ổn không? E là Bách hộ sẽ không dễ ăn nói đâu."

Sở Hà thấp giọng nói với Sở Hà.

"Ghi nhớ kỹ, cách giải quyết nhanh nhất trên đời này chính là giải quyết kẻ gây ra vấn đề."

Sở Hà lạnh lùng đáp.

Dứt lời.

Hắn thu đao vào vỏ, sải bước tiến vào Trấn Ma Ti, lạnh lùng nói: "Dọn dẹp sạch sẽ cái cổng đi."

"Tuân lệnh!"

Sở Hà vội vàng đáp.

Nhìn cái xác không đầu trên mặt đất, lòng hắn dậy sóng, dù đã có dự đoán trước nhưng tận mắt chứng kiến Sở Hà ra tay chém giết thì hắn vẫn không thể nào bình tĩnh được.

Đám người Lục Phong thân là Trấn Ma Vệ còn khiếp sợ như vậy, huống chi là đám đông vây xem:

"Hắn chỉ là một Tổng Kỳ, sao dám làm như vậy? Chẳng lẽ không sợ bị người đời phỉ nhổ hay sao?"

"Giết người vô cớ ngay trước cổng Trấn Ma Ti, chẳng lẽ hắn có bối cảnh gì mà chúng ta không biết?"

Trong nhất thời.

Mọi người nhao nhao suy đoán, càng nói càng xa vời!

Cuối cùng, thậm chí còn có lời đồn rằng Sở Hà là con riêng của Trấn Thủ Sứ Vân Châu.

Bên kia.

Sở Hà nghe tiếng xì xào bàn tán sau lưng thì âm thầm gật đầu.

Bạn đang đọc Ta Tại Trấn Ma Ti Có Thể Vô Hạn Thêm Điểm (Bản Dịch) của Vô Liêu Tiểu Bạch A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.