Cho các ngươi mười hơi thở, dọn ra mười gian phòng thượng hạng! (2)
Sở Hà nhận lấy cái ống tròn!
Rồi lấy ra một tờ giấy từ bên trong và mở ra:
"Lệnh: Phải tiến vào Cửu U trấn một cách ngông cuồng, cố gắng thu hút sự chú ý của các tông môn, có thể tùy cơ ứng biến, không cần kiêng kỵ gì."
Người viết: Tiền Hạo!
"Xem ra, cái giải đấu thiên kiêu này có vấn đề thật, bọn họ muốn mình thu hút sự chú ý của mọi người, để cho năm doanh Trấn Ma Vệ khác có thể dễ dàng trà trộn vào Cửu U trấn, hoặc là còn có những lý do khác nữa."
Sở Hà thầm nghĩ.
Sau đó.
Hắn lắc đầu!
Mặc kệ phía trên có ý gì, việc hắn cần làm là tìm cách để thu được nhiều lợi ích nhất từ nhiệm vụ này.
Có thể tùy cơ ứng biến!
Cái quyền lợi này đâu phải lúc nào cũng có được, nếu không tận dụng cho tốt thì thật có lỗi với cơ hội mà ông trời đã ban cho hắn.
Trên mặt Sở Hà lộ ra một nụ cười nguy hiểm.
Khiến cho đám người Triệu Nguyên, Lục Phong ở bên cạnh bất giác rùng mình, trực giác mách bảo bọn họ rằng đại nhân nhà mình sắp gây chuyện rồi.
...
Trong quán trọ!
Vô số thực khách đang ngồi ăn uống tại bàn.
Và trao đổi với nhau:
"Lần giải đấu thiên kiêu này, các ngươi nói xem ai sẽ là người giành được ngôi vị quán quân, đây chính là một cơ hội ngàn năm có một để nổi danh khắp Vân Châu đấy."
"Nghe nói đại đệ tử của Thiên Nguyên Tông là Trương Vĩ đã sắp đột phá lên Tam phẩm rồi, tiếc là hắn đã quá hai mươi lăm tuổi, không được tham gia giải đấu, nếu không thì ngôi vị quán quân chắc chắn là của hắn rồi."
"Ta thấy Tôn Công của Đông Sơn Tông, với Chu Tam của Thanh Vân Bang đều rất có tiềm năng, tiếc là Ngô Ngôn của Thần Kiếm Môn... Haizz."
Một ông lão chậm rãi nói.
Ngô Ngôn!
Nghe đến cái tên này, không ít thực khách xung quanh đều lắc đầu theo.
"Ông ơi, Ngô Ngôn là ai vậy, hắn làm sao vậy?" Một cậu bé hỏi.
"Ngô Ngôn là đệ tử có thiên phú tốt nhất của Thần Kiếm Môn, mới có hai mươi hai tuổi mà đã đạt đến Nhị phẩm hậu kỳ rồi."
Ông lão lắc đầu nói: "Tiếc là hắn lại đi đến Trấn Ma Ti để đòi công lý, và bị tên Sở Hà kia đánh lén rồi giết chết, đúng là trời xanh ghen ghét người tài."
"Mấy tên Ưng Khuyển Triều Đình, đúng là không phải thứ tốt đẹp gì." Cậu bé gật gù tỏ vẻ hiểu chuyện, trong mắt lộ ra một tia căm ghét.
Mà khi nghe được lời của ông lão.
Một đám thực khách đang ngồi ở một cái bàn tỏ vẻ tức giận, gân xanh nổi hết cả lên, bọn họ chính là những đệ tử của Thần Kiếm Môn đến tham gia giải đấu lần này.
"Đáng chết!"
"Tam sư huynh, đừng nóng giận, sớm muộn gì Thần Kiếm Môn chúng ta cũng sẽ chém chết tên Sở Hà kia để báo thù cho Ngô Ngôn sư huynh."
...
Giờ phút này!
Các thực khách cũng tỏ vẻ phẫn nộ, có người thậm chí còn đập bàn mà nói:
"Mấy tên Ưng Khuyển Triều Đình lạm sát kẻ vô tội, tên Sở Hà kia, đừng để ta là Bách Tham lão nhân gặp được, nếu không thì ta nhất định sẽ không tha cho hắn!"
"Đúng vậy, chỉ là một tên Tổng Kỳ của Trấn Ma Ti mà dám ngang nhiên giết đệ tử của tông môn chúng ta, sớm muộn gì hắn cũng sẽ có ngày phải trả giá!"
"Tên Sở Hà kia tốt nhất là đừng bén mảng đến Cửu U trấn này, nếu không, bản thiếu gia ta nhất định sẽ khiến cho hắn có đi mà không có...."
Bịch!
Cửa của quán trọ bị đạp văng!
Hơn chục tên Trấn Ma Vệ ùa vào bên trong, xếp thành hai hàng, hô lớn: "Cung nghênh đại nhân!"
Ầm! Ầm! Ầm!
Một loạt tiếng bước chân nặng nề vang vọng bên tai tất cả các thực khách.
Chỉ thấy!
Sở Hà mặc Phi Ngư phục, thắt lưng đeo Trấn Ma đao, vẻ mặt lạnh như băng sải bước vào trong quán trọ, rồi lạnh lùng nhìn quanh một lượt:
"Vừa nãy các ngươi đang nói gì vậy?"
Xoát!
Đám thực khách vội vàng cúi gằm mặt xuống, không dám đối diện với Sở Hà, lại càng không ai dám trả lời câu hỏi của hắn.
Dù sao!
Việc công khai chỉ trích Trấn Ma Vệ là một tội chết!
Nếu cái tên Tổng Kỳ kia giết bọn họ ngay tại chỗ, thì những tông môn, thế gia đứng sau lưng họ cũng không dám nói gì.
"Đại nhân, bọn họ không nói gì cả..." Tên tiểu nhị vội vàng chạy ra và nói: "Vừa nãy mọi người chỉ đang bàn luận về cái giải đấu thiên kiêu thôi."
Xoát!
Sở Hà liền nhìn chằm chằm vào tên tiểu nhị, khiến cho hắn ta run rẩy cả người.
"Không nói gì là tốt rồi, tâm tình Bổn Tổng Kỳ gần đây không được tốt cho lắm, tốt nhất là đừng để ta bắt được cái thóp nào, nếu không thì..."
Sở Hà liền vung tay ra.
Bịch!
Một cái bàn ở đằng xa liền nổ tung!
Các loại thức ăn ở trên bàn văng tung tóe, dính đầy lên người mấy thực khách đang ngồi ăn, khiến cho sắc mặt bọn họ liền biến đổi.
Nhưng!
Khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Sở Hà, thì không ai dám nói gì cả.
"Mở hai mươi gian phòng thượng hạng!"
Triệu Nguyên liền ra lệnh cho tên tiểu nhị, và ném cho hắn một cái túi tiền.
Chính là cái túi mà bọn họ vừa cướp được của mấy tên đệ tử tông môn.
"Đại nhân, chuyện này... Có hơi khó!"
Đăng bởi | Snowagle90 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |