Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con Cái Đan Gia

Phiên bản Dịch · 1405 chữ

"Võ đạo đã vậy, công pháp Tiên đạo đoán chừng cũng tương tự..."

Vệ Đồ nghĩ.

Sau đó, hắn tự nhắc nhở bản thân, tu luyện võ đạo không phải là mục đích cuối cùng, mượn võ đạo để thi đỗ công danh, nâng cao địa vị thì được, nhưng phải nhớ tránh tranh đấu, bảo toàn tính mạng.

Hắn có tương lai tươi sáng, không cần thiết vì chút chuyện nhỏ mà đánh nhau sống còn với người khác.

"Tuy nhiên..."

"Kiếm tuy không rút khỏi vỏ, nhưng nhất định phải có, thuật giết người là phương tiện hooj đạo, cũng phải học."

...

Thời gian trôi nhanh.

Trong nháy mắt đã đến ngày đầu tiên của năm Khánh An thứ 24.

Hôm nay là Tết Nguyên Đán.

Sáng sớm, Vệ Đồ tắm rửa xong trong phòng sương, mặc áo ấm, hai tay nâng quà Tết đã mua ở thị trấn mấy hôm trước, rồi theo nha hoàn dẫn đường vào nội trạch.

Vòng qua hành lang, đến phòng khách của Đan võ cử.

Trong sân lúc này đã có một vị nho sĩ trung niên mặc áo dài, dung mạo có bảy phần giống Đan võ cử.

Tuy tướng mạo giống nhau, nhưng khí chất của nho sĩ trung niên lại khác Đan võ cử, dáng người ông ta gầy gò, trông rất nho nhã.

"Duyên Công ca." Vệ Đồ bước lên, vái chào nho sĩ trung niên.

Người trước mặt không ai khác chính là Đan Duyên Công, con trai độc nhất của Đan võ cử, hiện đang sống ở phủ thành.

Đan Duyên Công vốn yếu ớt từ nhỏ, nên không theo nghiệp võ của cha mà đi theo con đường khoa cử, mười mấy năm trước đã đỗ đạt, trở thành tú tài hạng nhì ở phủ Khánh Phong.

Một tháng trước, Đan Duyên Công cùng mẹ là Đan Mẫn thị trở về Đan trạch.

"Vệ ca."

Đan Duyên Công nghe thấy, quay đầu lại, thấy là Vệ Đồ, liền mỉm cười, chắp tay chào lại.

Một lát sau, cửa phòng mở ra.

Vệ Đồ theo sau Đan Duyên Công vào phòng khách, cùng nhau quỳ xuống chào Đan võ cử và Đan Mẫn thị.

"Đứa nhỏ này, lại mang quà đến, khách sáo quá." Đan Mẫn thị thấy Vệ Đồ tay còn cầm quà Tết khi chào, không khỏi cười nói.

"Đây là tiền mừng tuổi."

Nghĩ một lát, Đan Mẫn thị tóc đã hoa râm đứng dậy, đi vào nội thất, lấy ra một xấp bao lì xì đỏ, kín đáo đưa cho Vệ Đồ một cái.

"Cảm ơn sư mẫu."

Vệ Đồ không do dự, nhận lấy bao lì xì từ tay Đan Mẫn thị, nói lời cảm ơn.

Dù đã có vợ con, không còn là trẻ con nhận lì xì nữa, nhưng trưởng bối ban thưởng, không dám từ chối, huống hồ tiền lì xì cũng không nhiều, hắn nhận cũng không sao.

Đây đều là tấm lòng của Đan Mẫn thị.

Chào hỏi xong, Vệ Đồ và Đan Duyên Công đứng hầu hai bên vợ chồng Đan võ cử, chờ đợi nữ quyến đến chào.

"Sao tiểu nữ vẫn chưa đến?" Chờ một lúc, thấy ngoài cửa vẫn vắng lặng, Đan võ cử cau mày, bất mãn nói.

"Có lẽ hôm qua mệt, sáng nay dậy muộn." Đan Mẫn thị cũng không vui, nhưng vẫn nói đỡ cho con gái.

Thấy vậy, Vệ Đồ cũng nhíu mày, bất mãn với sự vô lễ của tiểu thư Đan Phương, nhưng vì là người ngoài, hắn chỉ giữ những cảm xúc này trong lòng, không biểu lộ ra.

Ngày Tết phải dậy sớm bái kiến và chào hỏi trưởng bối, đó là lễ nghi.

Thế giới này không phải hiện đại, mà là thời cổ đại coi trọng lễ tiết.

Đặc biệt là nhà giàu, mọi hành động lời nói đều phải tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp, không được vượt quá khuôn phép.

Đan Phương thất lễ, chuyện có thể lớn có thể nhỏ, nếu gặp phải trưởng bối là người cổ hủ, ít nhất cũng bị trách phạt vì tội bất hiếu.

Mọi người lại chờ thêm một lúc.

Ngoài cửa, một phụ nhân xinh đẹp mặc áo đỏ bước vào, theo sau bà là một tráng hán mặc áo gấm đi chậm nửa bước.

Tráng hán tay trái dắt một cậu bé chừng bảy tám tuổi, tóc búi cao.

Thấy cậu bé, Đan Mẫn thị dịu nét mặt, xoa đầu cậu, đưa cho cậu một bao lì xì đỏ đã chuẩn bị từ trước.

"Sao hôm nay lại đến muộn như vậy?" Lúc này, Đan võ cử vỗ bàn trà, tức giận quát hỏi.

Mọi người trong phòng khách dường như đã quen với cảnh này, kể cả Vệ Đồ, đều không tỏ ra ngạc nhiên.

Đan võ cử đối xử với ai cũng khách khí, ngay cả với người hầu cũng rất hào phóng, không câu nệ tiểu tiết, không so đo được mất.

Nhưng riêng với Đan Phương...

Từ khi Đan Phương trở về Đan trạch, Vệ Đồ đã thấy Đan võ cử nổi giận sáu, bảy lần trong một tháng qua.

"Tối qua Nghị Võ quấy khóc, đòi cưỡi ngựa chơi, ta... dỗ mãi mới xong, nói mấy con ngựa đó đều là bảo bối của cha, không được đụng vào..." Đan Phương nói với vẻ mặt tủi thân.

Đan võ cử nghe vậy, tỏ vẻ không kiên nhẫn, biết rõ tính tiểu thư của con gái, biết nàng ta lại đang nhòm ngó tài sản của mình.

Chỉ là, về chuyện này, ông không tiện trách mắng, phải giữ thể diện cho Đan Phương.

"Cha, mấy con ngựa trong chuồng, cha cũng không thường cưỡi, dạo này sức khỏe cha lại không tốt, chi bằng cho Nghị Võ một con."

"Nghị Võ mè nheo con mãi."

Thấy Đan võ cử có vẻ dịu xuống, Đan Phương tiến lên nửa bước, cúi đầu, làm ra vẻ mềm mỏng, nũng nịu nói.

Vừa nói, nàng thấy Đan võ cử mím chặt môi, tay trái nắm chặt tay vịn ghế, cơ thể căng cứng, trong lòng nàng mừng thầm, bèn tiến thêm một bước, dựa vào cánh tay trái Đan võ cử, nhắc lại lời vừa nói.

Lần này, giọng Đan Phương càng thêm tha thiết.

"Nghị Võ còn nhỏ, chưa cưỡi được ngựa... con ngựa già trong chuồng... lúc đi ngươi cứ dắt đi."

Đan võ cử nhắm mắt lại một lúc như đang suy nghĩ, một lát sau mới ngập ngừng nói.

Dứt lời, ông buông tay vịn, cơ thể như bong bóng xì hơi, mềm oặt dựa vào ghế.

Ngựa tốt đối với một võ nhân như mạng sống thứ hai.

Mỗi con ngựa trong chuồng đều được Đan võ cử chăm sóc kỹ lưỡng, bóng mượt, khỏe mạnh.

Nhưng đối mặt với con gái và cháu trai Nghị Võ...

Đan võ cử vẫn không thể nói lời từ chối.

"Nghị Võ, nghe thấy chưa?"

"Ông ngoại đồng ý cho con ngựa rồi, về nhà là có ngựa cưỡi ngay."

Đan Phương không cảm ơn Đan võ cử, mà ôm Đan Nghị Võ đến trước mặt ông, nói.

"Tiểu muội, có phần quá đáng rồi đấy." Đan Duyên Công đứng sau Đan Mẫn thị, sắc mặt không vui, lên tiếng quát lớn.

"Đại ca, còn chưa chia nhà mà huynh đã tiếc em gái xin cha một con ngựa, ngựa này là cho Nghị Võ cưỡi, đâu phải cho muội..."

Đan Phương bĩu môi.

"Hơn nữa,"

"Huynh là một văn nhân, đâu có chơi đao thương côn bổng, nhường cháu mình một chút cũng không được sao?"

Nàng nói thêm.

"Đúng rồi cha."

"Nghị Võ cũng sắp đến tuổi luyện võ rồi, con muốn để cha nó dạy cho cháu chút quyền pháp gia truyền..."

"Nếu cha tự mình dạy dỗ, sau này Nghị Võ lớn lên, nhất định cũng sẽ thi đỗ võ cử, có được công danh."

Đan Phương nhìn Vệ Đồ rồi lại nhìn Đan võ cử, vừa cười vừa nói.

"Đương nhiên."

"Nếu Vệ ca đồng ý dạy Nghị Võ tập võ, thì có truyền thụ võ công gia truyền hay không cũng không sao... đều là vì Nghị Võ..."

Đan Phương cười nói.

"Chuyện này..." Nghe đến đây, Đan võ cử nghẹn lời, ho khan một tiếng, chờ đợi câu trả lời của Vệ Đồ.

Bạn đang đọc Ta Tại Tu Tiên Giới Có Tài Nhưng Thành Đạt Muộn (Dịch) của Hắc Tâm Sư Tôn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhansmall999
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 269

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.