Giàu Sang Nơi Núi Sâu, Họ Hàng Xa Cũng Đến
"Võ cử kéo dài bốn ngày."
"Hôm nay là ngày đầu, chỉ khảo sát kỹ năng và sức mạnh... Đợi khảo hạch xong, ta sẽ đi gặp hắn."
Vệ Hồng thầm nghĩ.
Đúng như Lý Đồng thị đã nghĩ trước đó, một nam nhân bình thường từ nhà mẹ đẻ, Vệ Hồng tất nhiên không để vào mắt, nhưng một nam nhân có hy vọng đỗ đạt võ cử, vậy lại khác hẳn.
"Còn chuyện năm đó..."
"Xin lỗi là được."
Ánh mắt Vệ Hồng lóe lên.
Nàng có thể nổi bật giữa đám thiếp của Hoàng lão gia, sinh hạ con trai trưởng, dựa vào không chỉ nhan sắc mà còn cả thủ đoạn.
Nàng tự tin, sau khi cho Vệ Đồ lợi lớn, cháu trai bên họ Vệ này không chỉ sẽ quên đi khúc mắc trước kia, mà còn biết ơn nàng từ tận đáy lòng, đồng thời bám chặt lấy nàng.
Đương nhiên.
Về quyết định năm đó.
Vệ Hồng không hề hối hận.
Bỏ qua những kẻ vô dụng, muốn nhờ vả nàng, người nhà họ Vệ phải để nàng sống tốt hơn ở Hoàng trạch.
Nếu không, nàng sẽ giống những thiếp thất vụng về kia, vì làm lợi cho nhà mẹ đẻ mà bị nhà chồng ghét bỏ, thân bại danh liệt.
...
Vệ Đồ, đang tham gia phần thi tiếp theo về kỹ năng và sức mạnh, không biết gì về suy nghĩ của Vệ Hồng. Khi nhận được giấy hoa tiên từ Vệ Hồng gửi đến lúc chờ đợi, hắn cũng ngẩn ngơ một lúc.
Hắn không ngờ, trong bữa tiệc của giới thân sĩ, lại có cả cô ruột Vệ Hồng của hắn.
Vệ Đồ đọc xong nội dung trên giấy hoa tiên, suy nghĩ một lát, rồi cuộn nó lại, cất vào thắt lưng vải thô.
Nội dung giấy hoa tiên rất đơn giản, bảo hắn sau khi thi xong, hãy đợi một lát ở quảng trường, đừng đi đâu, tốt nhất có thể đến Hoàng trạch ngồi chơi.
"Nghèo ở chợ không ai hỏi, giàu ở núi sâu họ hàng xa cũng tìm đến."
Vệ Đồ nghĩ đến câu nói này.
Tuy nhiên, đối với Vệ Hồng, Vệ Đồ vẫn mang lòng biết ơn, nếu không nhờ sự giúp đỡ của Vệ Hồng năm đó, ba năm trước hắn khó có thể có được một bản hoàn chỉnh của công pháp dưỡng sinh.
Không có "Quy Tức Dưỡng Sinh Công", hôm nay hắn khó mà đứng ở đây, có lẽ... Phải mất thêm thời gian nữa, hắn mới có thể rời Lý trạch, gia nhập dân tịch, trở thành Võ Sư.
Trong chốc lát.
Phần thi thứ hai về kỹ năng và sức mạnh - múa đao - bắt đầu.
Đám thân sĩ tập trung sự chú ý vào Vệ Đồ, con ngựa ô của kỳ thi võ cử huyện này.
Đao kiếm là sự mở rộng của quyền cước.
Một Võ Sư có đao pháp tốt, thông thường quyền cước cũng không kém.
Mà quyền cước tốt, nhất định phải có một sư phụ tốt dạy bảo, có sư thừa, có gia phả.
Đây là cơ hội tốt để họ tìm hiểu về lai lịch của Vệ Đồ.
Kể cả vị giám khảo võ cử, ông cũng nhìn Vệ Đồ với ánh mắt đầy mong đợi, hy vọng Võ Sư có thể nâng "500 cân" đá này sẽ thể hiện tài năng trong phần thi này.
Trong văn cử có quy tắc ngầm về tọa sư, tòa chủ, phòng sư, giám khảo cũng có quan hệ sư đồ với các thí sinh.
Võ cử cũng tương tự.
Nếu Vệ Đồ giành được vị trí đầu, vị giám khảo này cũng có lợi. Chỉ là...
Ngay sau đó.
Giám khảo có chút ngạc nhiên.
Tuy Vệ Đồ múa đao mạnh mẽ, đao thế uy hiếp, hổ hổ sinh phong, nhưng so với vài thí sinh vừa rồi, rõ ràng là bình thường hơn, hoặc có thể nói... kém hơn một chút.
"Chắc là không có sư thừa tốt, đáng tiếc thân thể gân cốt, trời sinh thần lực này..."
Giám khảo thầm lắc đầu.
Tiếp đó, giám khảo trầm ngâm một lát, nói: "Bính mười ba, Vệ Đồ, múa đao ất thượng (B+)."
Nghĩ đến thành tích vừa rồi của Vệ Đồ không tệ, vị giám khảo thoáng có chút tư tâm, nâng điểm cho Vệ Đồ từ "Ất trung" lên "Ất thượng".
"Đáng tiếc, bản quan còn tưởng rằng huyện Thanh Sơn có thể lại ra một nhân tài võ cử, không ngờ chỉ là kẻ có sức lực hơn người..." Trên đài cao, Trần Tri Huyện trông thấy cảnh này, lắc đầu.
Võ Sư có sức lực hơn người tuy hiếm thấy, nhưng theo cái nhìn của hắn, đối với huyện Thanh Sơn mà nói, cũng chẳng có ảnh hưởng gì.
Không đáng để hắn phải coi trọng quá mức.
Cùng lúc đó.
Thấy kết quả thi múa đao của Vệ Đồ, đám thân sĩ ngồi xem cũng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng như trút được gánh nặng.
Đao pháp không tinh thông, tức là không có sư phụ giỏi, còn những môn khác, bọn hắn không cần lo lắng Vệ Đồ sẽ vượt mặt con cháu mình.
"Ất thượng?"
Nghe được kết quả này, Vệ Đồ không thất vọng, ngược lại trong lòng có chút vui mừng.
Hắn mãi đến trung tuần tháng mười năm ngoái mới được Đan võ cử truyền thụ quyền phổ « Hổ Hạc Song Hình Quyền », còn đao pháp tương ứng thì học muộn hơn.
Nói chung chỉ học có hai tháng.
—— có thể trong hai tháng, kỹ năng đao pháp trong phần thi "Múa đao" đạt "Ất thượng", đã xem như thiên phú của hắn hơn người.
Vệ Đồ rời khỏi sân thi.
Chờ đợi môn thi tiếp theo.
Không lâu sau.
Môn thi thứ ba của kỹ dũng, cũng là môn thi cuối cùng "Kéo cung cứng" bắt đầu.
Môn này, khảo nghiệm chính là khí lực và căn cơ Võ đạo.
Khí lực không đủ, không kéo nổi cung cứng.
Căn cơ Võ đạo yếu, lực không thể tụ về một chỗ, khi kéo cung cứng, người sẽ như dây cung, một chỗ yếu lực, dù cho khí lực có lớn, cũng khó kéo cung cứng thành trăng tròn.
Vệ Đồ dưỡng sinh công đã đại thành, toàn thân trên dưới lực lượng không có chỗ nào yếu kém, đến khi hắn kéo cung cứng, hai cánh tay trái phải đều kéo bốn thạch cung chín lần, cuối cùng lại dùng "Mở cung sau lưng" có độ khó cao nhất để kết thúc.
Trận thi này, Vệ Đồ thuận lợi đạt được thành tích "Giáp trung".
Còn muốn đạt "Giáp thượng"...
Thì phải kéo năm thạch cung.
Năm thạch cung tức là 500 cân khí lực.
Vệ Đồ nâng đá 500 cân còn có chút tốn sức, huống chi đi kéo năm thạch cung cứng, còn phải thực hiện đủ loại động tác có độ khó cao.
Muốn kéo năm thạch cung cứng mà không tốn sức, ít nhất phải có sáu bảy trăm cân khí lực.
Ba trận thi kỹ dũng kết thúc.
Bách tính vây xem giải tán như chim muông, quan lại trên đài cũng lần lượt rời đi, có nha dịch giơ bảng "Yên lặng", "Né tránh" mở đường.
Rất nhanh, trên quảng trường miếu Thành Hoàng chỉ còn lại các thân sĩ đến xem.
Các Võ Sư tham gia võ cử thấy vậy, cũng lục tục rời đi, hội tụ cùng người nhà.
Một lát sau.
Trước chỗ đứng của các Võ Sư, chỉ còn lại một mình Vệ Đồ.
Cũng may, Vệ Hồng không để Vệ Đồ chờ lâu, nàng cùng một người đàn ông trung niên phúc hậu đi tới.
Sau lưng hai người, còn có hai ba gia phó áo lam đi theo.
"Vệ ca..."
Khi cách Vệ Đồ chừng 30 bước, Vệ Hồng bỗng nhiên bước nhanh hơn, trên mặt lộ ra nụ cười, nhiệt tình chào hỏi Vệ Đồ.
"Cô hai."
Vệ Đồ hơi câu nệ, cúi người hành lễ với Vệ Hồng, đáp lại.
—— hắn xưa nay không thích ứng được với kiểu khách sáo giả tạo quá mức này.
Đối mặt Lý Diệu Tổ là thế.
Lúc này đối mặt Vệ Hồng cũng thế.
Nhưng hắn hiện tại đã khác xưa, có thực lực đứng vững ở huyện Thanh Sơn, không cần phải miễn cưỡng mình cố gắng lấy lòng nữa.
Cứ xử sự như bình thường là được.
Ân tình và cách xử sự là hai chuyện khác nhau, Vệ Đồ phân biệt rất rõ ràng điều này.
Đối với phản ứng của Vệ Đồ, Vệ Hồng cũng không để ý, nàng ra hiệu cho Vệ Đồ, chỉ người đàn ông trung niên phúc hậu bên cạnh, nói:
"Vệ ca, đây là cô phụ (*) của ngươi, ngươi gọi một tiếng..., lát nữa ngươi qua phủ Hoàng gia ngồi một chút, ta và cô phụ ngươi chúc mừng ngươi, dù sao... Trong huyện thành này, ta là thân nhân duy nhất của ngươi..."
Nàng nói năng nhanh nhẹn, cắn chữ rõ ràng, lúc nói chuyện, trên mặt lại thêm vài phần cảm thương, dường như đang thương xót cho những bất hạnh mà Vệ Đồ từng gặp phải.
(*): Cô phụ = Chồng của cô
Đăng bởi | nhansmall999 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 223 |