Người dịch: Đồng Đạo Nhân
.......
Đời thứ ba của nhà họ Cố chỉ có một mình nguyên chủ.
Gia đình đơn giản, nguyên chủ cũng nhận hết tất cả yêu thương nuông chiều.
Sau khi nguyên chủ thành niên, ông cụ bắt đầu chuyển từng sản nghiệp của nhà họ Cố sang cho nguyên chủ đứng tên.
5 năm trước, lúc ông cụ lui về, toàn bộ cổ phần Cố thị đều đã chuyển cho nguyên chủ, những tài sản khác cũng đều chuyển tới danh nghĩa nguyên chủ.
Trên tay ông cụ chỉ còn lại chút tiền tiết kiệm, nói là phải phát lì xì cho cháu dâu.
Gia sản nhà họ Cố hầu hết đều ở trên tay nguyên chủ, đây cũng là nguyên nhân nguyên chủ có thể phá sạch Cố thị.
Cho nên chuyện đoạt quyền soán vị diệt trừ thân tín của ông cụ gì gì đó, không hề tồn tại.
Đến nỗi vì sao phải đuổi Lý quản gia đi, dựa theo ký ức của nguyên chủ, Lý quản gia này đặc biệt thân cận Trình Minh Nghiên.
Ông ta cứ suốt ngày ở trước mặt nguyên chủ nói lời hay về Trình Minh Nghiên, còn để cho Trình Minh Nghiên tùy ý ra vào nhà họ Cố, đã thế còn giấu giếm bệnh tình của ông nội nguyên chủ, dùng ông nội nguyên chủ áp chế nguyên chủ, để nguyên chủ bồi dưỡng tình cảm với Trình Minh Nghiên.
Nguyên chủ không thể hiểu được nhiều thêm vị hôn phu, không phải không có liên quan tới ông ta, thời điểm nguyên chủ truy thê hỏa táng tràng, ông ta còn quạt gió thêm củi.
Người như vậy, phải nhanh chóng đuổi đi mới tốt.
So sánh xuống, những việc làm của thư ký Trương bên cạnh nguyên chủ, nhiều nhất cũng chỉ là mật báo một chút cho Chu Thanh Hạo mà thôi, quả thật chẳng là gì.
Tóm lại, Lý quản gia cần phải đi.
Đương nhiên hắn đột ngột sa thải người ta, nhất định phải cho bồi thường, cho thì cho, hắn không để bụng chút tiền ấy.
Cố Quân Thiên lệnh cho vệ sĩ nhìn chằm chằm Lý quản gia đi dọn đồ, dọn xong thì phải lập tức đi ngay.
Sau khi Lý quản gia rời đi, cần phải lần nữa sắp xếp lại những người làm trong nhà, tốt nhất nên tìm chút việc gì đó cho ông cụ Cố làm.
Mấy năm trước, sau khi ông cụ Cố giao công ty cho nguyên chủ, bởi vì lo lắng sợ bản thân lại đi công ty khoa tay múa chân, nguyên chủ sẽ không có uy nghiêm trong công ty, nên không đến công ty nữa.
Cũng là sau lúc đó, trạng thái tinh thần của ông càng ngày càng kém.
Thời trẻ, ông cụ Cố có rất nhiều bạn bè, nhưng bây giờ ông đã 95 tuổi, mấy người bạn kia của ông phần lớn đều đã qua đời, coi như còn chưa qua đời, những người đó cũng đã một đống tuổi, không tiện ra ngoài.
Ông không có ai để nói chuyện, cứ rúc trong nhà cả ngày, trạng thái hiển nhiên sẽ không tốt.
Cố Quân Thiên tính toán để Lâm Trí dẫn ông cụ Cố đi kiểm tra sức khỏe, sau đó lại dẫn ông cụ đi dạo khắp nơi một phen.
Có thể đến công ty đi dạo, có thể đi thăm hỏi mấy người bạn cũ của ông nội hắn, còn có thể đi câu cá ăn cơm dã ngoại gì đó.
Tóm lại, để ông cụ trải qua tuổi già tốt một chút.
Làm quản gia ở nhà họ Cố không chỉ công việc nhẹ nhàn, tiền lương còn cao, Lý quản gia không muốn rời đi.
Nhưng Cố Quân Thiên là ông chủ, ông chủ muốn sa thải thì ông cũng chẳng có cách nào, chỉ có thể thu dọn đồ đạc của mình, tức giận bất bình rời đi.
Cố Quân Thiên thấy thế nói: “Lý quản gia, ngày mai luật sư của tôi sẽ nói chuyện bồi thường với chú.”
Đương nhiên không chỉ nói mỗi chuyện bồi thường.
Lúc trước Lý quản gia có ký hợp đồng bảo mật với nhà họ Cố, bọn họ cần phải gõ ông ta một chút.
Lý quản gia đi rồi, Cố Quân Thiên thay đổi một loạt tất cả các mật khẩu trong nhà, lại gọi điện thoại tìm thêm hai vệ sĩ đi theo ông nội mình, lúc này mới yên lòng.
Trước đó, nguyên chủ đang ở trong nhà, Trình Minh Nghiên không biết ở đâu đột nhiên chạy ra, sau này chuyện như vậy hẳn sẽ không xảy ra nữa.
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi chuyện trong nhà, Cố Quân Thiên mới đi ăn cơm với ông cụ.
Ông cụ hỏi hắn: “Cái cậu Trình Minh Nghiên kia không phải bạn trai cháu hả?”
Cố Quân Thiên nói: “Không phải, ông nội, cậu ta lừa ông đấy.”
“Thằng bé ấy tính tình hoạt bát, ông còn rất thích.” Ông cụ Cố thở dài.
Trình Minh Nghiên là người tràn đầy sức sống, rất được người già yêu thích.
Nhưng đối với ông cụ, chắc chắn thằng cháu Cố Quân Thiên này mới quan trọng nhất.
Trình Minh Nghiên cứ la lối ồn ào có gì tốt chứ, nếu nói khiến người ta yêu thích thì phải là Chu Thanh Hạo.
Lúc người này gọi người khác là “anh” đặc biệt thân thiết, tưởng tượng khi gọi người khác là ông nội chắc hẳn cũng như vậy.
Cố Quân Thiên: “……” Sao cứ luôn nghĩ tới Chu Thanh Hạo thế này?!
Cũng không biết giờ này Chu Thanh Hạo thế nào, có ngoan ngoãn ăn cơm hay không.
Cố Quân Thiên lấy di động ra xem thử, mới phát hiện Chu Thanh Hạo đã gửi cho hắn rất nhiều tin nhắn, hai trăm nghìn kia thì lại không chịu nhận.
Chu Thanh Hạo gửi cho hắn đều là mấy tin nhắn không dinh dưỡng gì.
“Quân Thiên ca, em nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn cơm.”
“Quân Thiên ca, buổi tối anh ăn món gì?”
“Quân Thiên ca, anh đang bận à?”
……
Ngoài ra, còn có một vài biểu tượng cảm xúc nhão nhão dính dính.
Cố Quân Thiên chụp mấy món ăn trước mặt mình gửi qua, lãnh khốc vô tình mà trả lời tin nhắn: “Mau nhận tiền, nhắn tin ít thôi.”
Trả lời tin nhắn xong, hắn lại gửi thêm một tin: “Sau này đừng gọi tôi là Quân Thiên ca nữa, tôi không thích xưng hô này.”
Chu Thanh Hạo nhận được tin chuyển khoản lúc tan tầm, một số tiền to như vậy chuyển tới dọa y hoảng sợ một phen.
Đang êm đẹp, tự dưng Cố Quân Thiên chuyển cho y nhiều tiền như vậy làm gì?
Y cũng không dám hỏi, chỉ có thể gửi một đống tin nhắn.
Đáng tiếc Cố Quân Thiên vẫn luôn không trả lời y……
Chu Thanh Hạo thuê nhà ở gần Cố thị, giá nhà nơi này cao, tiền thuê nhà cũng không rẻ, y chỉ đành thuê chung với người khác, ở trong một căn phòng đơn nhỏ hướng bắc.
Y trả lời tin nhắn cho Cố Quân Thiên, nói rằng y sẽ ăn cơm thật ngon, nhưng trên thực tế, cơm chiều của y chỉ là một cái bánh bao trắng một đồng, cùng với một muỗng tương ớt.
Y vẫn luôn rất tiết kiệm, cái này không nỡ tiêu cái kia không nỡ mua, bởi vì sẽ không có ai cho y tiền, y chỉ có thể tự mình gom góp học phí và tiền sinh hoạt
Lúc học cao trung và đại học, đồ y mặc đều là quần áo cũ của bạn học.
Lúc vừa mới vào Cố thị, dáng vẻ mặt xám mày tro của y hoàn toàn không hợp với những người khác của bộ thiết kế.
Nhưng y không thèm để ý, từ nhỏ đến lớn, y không thiếu bị người ta dùng ánh mắt khác thường mà nhìn, từ lâu đã không thèm để bụng!
Cho đến một lần nọ, y gặp Cố Quân Thiên, sau đó nhìn thấy vẻ ghét bỏ trong mắt Cố Quân Thiên.
Từ nhỏ Cố Quân Thiên đã được ăn ngon mặc đẹp, Cố thị lại làm châu báu, Cố Quân Thiên rất chú trọng đến việc ăn mặc.
Ý thức được dáng vẻ quê mùa của mình sẽ bị Cố Quân Thiên ghét bỏ, Chu Thanh Hạo khẽ cắn môi, bắt đầu dùng tiền lương và tiền tiết kiệm sửa soạn lại chính mình.
Sau khi thăm dò được sở thích của Cố Quân Thiên, y hoàn toàn dựa theo sở thích của Cố Quân Thiên mà tút tát chính mình.
Thật ra quần áo còn được, Cố Quân Thiên cũng sẽ không quá chú ý, nhưng giày và trang sức, Cố Quân Thiên luôn sẽ nhìn nhiều hơn mấy lần…… Y cũng không thể không tiêu tiền vào đó.
Sau khi hai người kết giao, chỗ phải dùng tiền càng lúc càng nhiều hơn.
Tháng sau cũng chính là sinh nhật của Cố Quân Thiên, y cũng đã sớm chuẩn bị xong quà sinh nhật.
Y mua một viên đá quý nhỏ, lại tự mình thiết kế bản vẽ, dự định làm một cái kẹp cà vạt cho Cố Quân Thiên.
Đá quý đã mua rồi, bản vẽ cũng đã vẽ xong, nhưng tiền tìm người gia công còn chưa gom đủ…… Y căn bản không dám tiêu tiền vào lúc này, mỗi ngày buổi sáng và buổi tối, y không phải ăn bánh bao trắng thì cũng là mì gói, buổi trưa ở nhà ăn, cũng lấy cớ muốn giảm béo mà cố gắng ăn ít.
Công ty hỗ trợ tiền cơm là trực tiếp chuyển vào thẻ cơm công ty, nhưng nếu thật sự tiêu không hết thì có thể rút ra.
Y tính chờ đến tháng sau, sẽ rút tất cả tiền trong thẻ cơm của mình ra.
Nếu nhận lấy hai trăm nghìn Cố Quân Thiên cho thì y sẽ không phải gặm bánh bao trắng nữa, nhưng y không muốn lấy tiền của Cố Quân Thiên……
Đang nghĩ như vậy, Chu Thanh Hạo lập tức nhận được tin nhắn trả lời của Cố Quân Thiên.
Cố Quân Thiên chụp hình thức ăn gửi cho y!
Còn bảo y nhận tiền!
Tuy rằng lời nói trông có vẻ lãnh đạm, nhưng Cố Quân Thiên vẫn luôn như vậy.
Tâm tình Chu Thanh Hạo rất tốt, sau đó lại nhận được tin nhắn Cố Quân Thiên bảo y đừng gọi hắn là “Quân Thiên ca” nữa, nói rằng mình không thích.
Cố Quân Thiên không thích? Sao có thể!
Lúc ban ngày, rõ ràng y cảm giác được, mỗi một lần y gọi như vậy, Cố Quân Thiên đều sẽ kích động một lần.
Rõ ràng Cố Quân Thiên rất thích!
Đàn ông ấy mà, đều thích nghĩ một đằng nói một nẻo!
Không biết Chu Thanh Hạo nghĩ tới cái gì, đột nhiên cầm lấy di động gửi tin nhắn thoại cho Cố Quân Thiên: “Vậy sau này em sẽ không gọi anh là Quân Thiên ca nữa, gọi anh là ca ca nha? Ca ca, anh thích em gọi anh như vậy không?”
Đăng bởi | ĐồngĐạoNhân |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 4 |