Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1914 chữ

Người dịch: Đồng Đạo Nhân

.......

Chu Thanh Hạo làm bộ làm tịch một phen, thật sự đặc biệt kéo thù hận.

Trình Minh Nghiên và người bên cạnh Trình Minh Nghiên, lúc nhìn Chu Thanh Hạo, trong mắt phảng phất như muốn phun ra lửa.

Trình Minh Nghiên rất muốn rống lên với Chu Thanh Hạo, nói rằng mình là vị hôn phu của Cố Quân Thiên, nói Cố Quân Thiên sẽ không kết hôn với Chu Thanh Hạo.

Nhưng lúc này gã nói như vậy, không phải khiến Chu Thanh Hạo mất mặt, mà là tự mình làm mình mất mặt.

Cố Quân Thiên để Chu Thanh Hạo dọn đến nhà họ Cố ở, còn gã thì sao? Cố Quân Thiên thậm chí còn không cho phép gã bước chân vào cửa nhà họ Cố!

Trình Minh Nghiên nghĩ đến đây, rốt cuộc vẫn khắc chế không được, chất vấn Cố Quân Thiên: “Cố đại ca, Chu Thanh Hạo trong ngoài không đồng nhất ái mộ hư vinh, cậu ta còn không chịu chăm sóc chú hai đã nuôi lớn cậu ta, vì sao anh lại đi thích một người như vậy?”

Cố Quân Thiên nói: “Mặc kệ em ấy có dáng vẻ gì, tôi đều thích cả.”

Mà Cố Quân Thiên vừa dứt lời, Chu Thanh Hạo lập tức nói ngay: “Đúng vậy, Quân Thiên ca yêu tôi nhất, anh ấy mới sẽ không bởi vì một chút khuyết điểm nhỏ của tôi mà không thích tôi, đúng không Quân Thiên ca?”

“Đúng vậy.” Cố Quân Thiên cảm thấy chuyện Chu Thanh Hạo thích giả vờ làm bạch liên hoa căn bản không phải khuyết điểm gì, đây rõ ràng chính là tình thú!

“Huống hồ là tôi bị cậu hãm hại! Tôi nào có hư hỏng như vậy, rõ ràng chính là cậu vu hãm tôi.” Mặt Chu Thanh Hạo đầy vẻ vô tội, còn nhìn về phía Cố Quân Thiên mong được tán thành: “Quân Thiên ca ca, anh cảm thấy thế nào?”

Cố Quân Thiên nói: “Đúng vậy, đều là cậu ta hãm hại em, rõ ràng em rất lương thiện.”

“Cố Quân Thiên, có phải anh bị điên rồi hay không?” Trình Minh Nghiên thấy dáng vẻ Cố Quân Thiên như thể bị mê choáng đầu, tức giận đến dậm chân.

Cố Quân Thiên nói: “Cậu mới điên ấy, Trình Minh Nghiên, cậu dám hãm hại Thanh Hạo, tôi sẽ không buông tha cậu đâu.”

Cố Quân Thiên rất không thích Trình Minh Nghiên, rất muốn dạy dỗ Trình Minh Nghiên một trận.

Hắn là người tuân thủ quy tắc, sẽ không mặc kệ pháp luật làm cái gì với Trình Minh Nghiên, nhưng hắn có thể đả kích nhà họ Trình trên thương trường, không phải sao?

Ở trong cốt truyện gốc, nhà họ Trình đã giúp đỡ đối tượng kết hôn của Trình Minh Nghiên nuốt Cố thị.

Chu Thanh Hạo ở bên cạnh miệng mồm lưu loát: “Trình Minh Nghiên sao cậu lại mắng Quân Thiên ca ca chứ, cậu thật là quá đáng, Quân Thiên ca ca, em không giống với cậu ta, em vĩnh viễn cũng sẽ không mắng anh, cũng sẽ không tức giận với anh.”

Cố Quân Thiên và Chu Thanh Hạo kẻ xướng người hoạ, thiếu chút nữa chọc cho Trình Minh Nghiên tức điên.

Trình Minh Nghiên nói: “Cố Quân Thiên, sớm hay muộn anh cũng sẽ bị cậu ta lừa đến hai bàn tay trắng!”

Dứt lời, gã lập tức xoay người rời đi không muốn nhìn thấy Cố Quân Thiên nữa, mà người tới cùng với gã, cũng đều theo gã rời đi.

Ở trước mặt Trình Minh Nghiên, những người này dám nói nói xấu Cố Quân Thiên, nhưng khi đứng trước mặt Cố Quân Thiên, bọn họ lại không dám nhiều lời.

Nhà họ Cố rất có tiền, tài sản viễn siêu nhà họ Trình, mà tài sản gia tộc bọn họ, ngay cả nhà họ Trình cũng không bằng.

Bọn họ không dám vì Trình Minh Nghiên mà đi đắc tội Cố Quân Thiên.

Người duy nhất dám chỉ trích Cố Quân Thiên chính là Vu Lợi, nhưng đầu tiên ở trong văn phòng Cố Quân Thiên, Vu Lợi đã bị dọa sợ rồi, bây giờ lại ý thức được Cố Quân Thiên rõ ràng là cái đồ não yêu đương, nên cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa.

Đưa mắt nhìn những người này rời đi, Chu Thanh Hạo lại nhìn về phía Cố Quân Thiên, vẻ mặt tủi thân nói: “Quân Thiên ca ca, hình như Trình Minh Nghiên rất chán ghét em, có phải em nói sai gì rồi không?”

Cố Quân Thiên bất đắc dĩ: “Chu Thanh Hạo, người ta cũng đã đi rồi, em nói chuyện bình thường chút đi.”

Tuy rằng hắn không chán ghét bộ dáng này của Chu Thanh Hạo, nhưng hắn vẫn muốn giao lưu một cách bình thường với Chu Thanh Hạo.

Thật ra Chu Thanh Hạo cũng rất không quen với cách bóp giọng nói chuyện của mình, trước khi vào Cố thị, y chưa bao giờ nói chuyện như vậy!

Hơn nữa chủ nhà và đôi tình nhân nhỏ điều đang dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn y……

Chu Thanh Hạo nói: “Cố tổng, anh không cần phải giúp em dọn dẹp phòng đâu, cứ để đó chờ em ăn xong tự mình thu dọn là được.”

Y dứt lời, còn há to miệng ăn cơm, hoàn toàn khác với cách ăn từng miếng từng miếng nhỏ trước đó.

Cố Quân Thiên nói: “Em gọi anh là ‘Quân Thiên’ thôi, đừng gọi ‘Cố tổng’. Tùy tiện thu dọn một chút, cứ để anh làm là được.”

Kỳ thật hắn đang thông qua việc giúp Chu Thanh Hạo sửa sang lại đồ đạc, để hiểu thêm về Chu Thanh Hạo.

Nhờ sự hiểu biết này, hắn mới phát hiện ra Chu Thanh Hạo là một người hoàn toàn khác với ấn tượng ban đầu của hắn.

Thật ra Chu Thanh Hạo không có bao nhiêu quần áo, giá cả cũng không phải rất mắc, nhưng đều khá dễ phối hợp, Cố Quân Thiên nhớ lại một chút, phát hiện Chu Thanh Hạo dùng số lượng quần áo không nhiều lắm phối hợp lại với nhau, khiến hắn cho rằng Chu Thanh Hạo có rất nhiều quần áo mới.

Không hổ là nhà thiết kế, thật giỏi phối đồ!

Trong tủ quần áo của Chu Thanh Hạo, đáng giá nhất chính là mấy đôi giày và một vài loại trang sức đi kèm, nhưng cộng thêm mấy thứ này, có lẽ còn không nhiều tiền bằng một cái đồng hồ của Trình Minh Nghiên.

Những thứ này còn là Chu Thanh Hạo vì muốn cho nguyên chủ xem mới mua.

Trước đó hắn cho rằng Chu Thanh Hạo thích hàng xa xỉ, nhưng sau khi hắn đưa tiền cho Chu Thanh Hạo, cũng không thấy Chu Thanh Hạo mua mua sắm sắm gì, có lẽ bản thân Chu Thanh Hạo cũng không hề thích hàng xa xỉ.

Chỗ này của Chu Thanh Hạo vừa nhìn đã thấy có rất nhiều đồ vật đã dùng rất lâu, chắc chắn y là người vô cùng yêu quý đồ vật.

Thậm chí còn có chút yêu thích tích trữ đồ vật.

Quần lót rách y cũng không vứt!

Cố Quân Thiên vừa tức giận lại buồn cười.

Chu Thanh Hạo lại như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Phòng của y chỉ to bấy nhiêu, đồ vật cũng không nhiều lắm, Cố Quân Thiên cứ thu dọn như vậy, nhất định có thể hoàn toàn lật xem tất cả đồ đạc trong phòng y một lần.

Thật sự có hơi ngượng ngùng.

Mà lúc này, bác gái chủ nhà lại nói chuyện với Chu Thanh Hạo: “Tiểu Chu, bạn trai cháu làm nghề gì thế? Còn cái ông chú hai này của cháu……”

Lúc vệ sĩ và tài xế đuổi theo, cũng dẫn theo chú hai Chu.

Đại khái là ý thức được Cố Quân Thiên bọn họ không dễ chọc, nãy giờ chú hai Chu vẫn luôn giả vờ thành chim cút, một câu cũng không dám nói.

Lúc này, ông ta đã cực kỳ hối hận.

Hình như ông ta đã đắc tội với người không thể đắc tội rồi!

Chu Thanh Hạo nói: “Bạn trai cháu mở công ty, còn về chú hai cháu…… Trước khi cha mẹ cháu qua đời, gia đình cháu có nhà có xe, còn có không ít tiền tiết kiệm, sau đó số tiền tiết kiệm kia đều bị chú hai cháu cầm đi kinh doanh rồi lỗ sạch, khi cháu còn nhỏ, ông ta còn thường xuyên đánh cháu.”

Chu Thanh Hạo không nói quá nhiều, y không thích bán thảm với người khác.

Nhưng chỉ với mấy câu ít ỏi đó, cũng đã làm bác gái chủ nhà rất phẫn nộ rồi: “Cái lão đông tây này cũng thật quá đáng!”

Chú hai Chu bị mắng cũng không rên một tiếng.

Dù sao đây cũng là sự thật, những việc này, người ở quê bọn họ trên cơ bản đều biết.

Bác gái chủ nhà thấy ông ta như vậy thì biết ngay Chu Thanh Hạo nói chính là sự thật, càng thêm đồng tình Chu Thanh Hạo.

Mà lúc này, Cố Quân Thiên đã sửa sang xong quần áo hàng ngày Chu Thanh Hạo hay mặc, lại xếp gọn vào chiếc vali tìm ra từ trong phòng Chu Thanh Hạo, Chu Thanh Hạo cũng ăn cơm chiều xong.

Cố Quân Thiên nói: “Thanh Hạo, em xem xem còn muốn mang theo gì nữa không, thu thập một chút, chờ em thu thập xong, chúng ta lập tức đi.”

Chu Thanh Hạo vội vàng vào phòng, đóng cửa lại, lúc này mới đi kiểm tra phòng mình.

Thấy Cố Quân Thiên không mang đồ lót và quần áo giữ nhiệt cho y, y muốn mang theo mấy cái, nhưng Cố Quân Thiên ngăn cản y: “Trên đường về chúng ta sẽ ghé trung tâm thương mại một chuyến, em thiếu quần áo gì thì có thể mua, chờ về nhà anh rồi giặt sạch hong khô là có thể mặc, trong nhà anh còn có đồ ngủ sạch sẽ và quần lót dùng một lần chuẩn bị cho khách, em không cần lo không có đồ mặc.”

Quần áo rách của Chu Thanh Hạo, vẫn là nên vứt đi.

Chu Thanh Hạo nói: “Vậy phải phiền anh rồi.”

Nếu đã đến nhà Cố Quân Thiên ở, quả thật không thích hợp lại mặc quần áo như vậy.

Sau khi bọn họ sống chung, khẳng định sẽ xảy ra chút gì đó, nếu như thời khắc mấu chốt Cố Quân Thiên cởi quần áo y, sau đó nhìn thấy quần áo trên người y tả tả tơi tơi……

Chu Thanh Hạo chỉ nghĩ thôi, đã cảm thấy rất xấu hổ.

“Em cũng không muốn mang đồ nào khác.” Chu Thanh Hạo nói.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Cố Quân Thiên xách cái vali đã bị sờn rách, một chút cũng không hợp với hắn lên, rồi đi ra bên ngoài.

Chu Thanh Hạo vội vàng nói: “Để em xách đi.”

Cố Quân Thiên nói: “Để anh, không phải vẫn còn một cái balo sao? Em cứ đeo cái đó lên lưng là được.”

Bạn đang đọc Ta thật sự chỉ muốn làm sự nghiệp của Quyết Tuyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồngĐạoNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.