Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1836 chữ

Người dịch: Đồng Đạo Nhân

…….

Nhìn theo cha mẹ Cố Quân Thiên rời đi, Chu Thanh Hạo cứng đờ quay đầu lại hỏi Cố Quân Thiên: “Sao anh không nói cho em biết cha mẹ anh có ở nhà?”

Cố Quân Thiên ho nhẹ một tiếng đáp: “Em không hỏi.” Thật ra hắn cũng tính nhắc nhở Chu Thanh Hạo, nhưng động tác Chu Thanh Hạo quá nhanh.

Chu Thanh Hạo không còn lời gì để nói.

Y vô cùng hiểu biết tình hình của nhà họ Cố.

Cha Cố mẹ Cố là ân nhân của y, Cố Quân Thiên là người y thích, từ rất lâu trước kia, y cũng đã bắt đầu thu thập tư liệu của người nhà họ Cố.

Y đã xem qua tất cả bài đăng về các tác phẩm nhiếp ảnh của cha Cố mẹ Cố, cũng biết bọn họ suốt ngày cứ chạy đến những nơi nguy hiểm, rất ít khi về nhà.

Nguyên nhân chính là vì như vậy, y mới nhất thời quên mất còn phải hỏi hai người này có ở nhà hay không.

Hiện tại bọn họ nhìn thấy bộ dáng y như vậy, có thể cảm thấy y rất càn rỡ hay không? Cũng không biết bọn họ sẽ nghĩ về y như thế nào.

Chu Thanh Hạo biết ông cụ Cố vẫn luôn không thích y, chuyện này, Trình Minh Nghiên đã từng cường điệu qua rất nhiều lần.

Nếu cha mẹ Cố Quân Thiên cũng không thích y, vậy y còn có thể kết hôn với Cố Quân Thiên sao?

Nghĩ đến đây, Chu Thanh Hạo lại cảm thấy chính mình có hơi thả bay bản thân.

Y cũng dám nghĩ đến việc kết hôn với Cố Quân Thiên!

Kết hôn không giống với yêu đương.

Cố Quân Thiên chắc chắn thích y, cho nên mới đồng ý yêu đương với y, nhưng kết hôn…… Chuyện này, Cố Quân Thiên không nhất định có thể làm chủ.

Nếu như kết hôn hay không đều do Cố Quân Thiên làm chủ, thì sao Cố Quân Thiên lại đột nhiên nhiều thêm cái vị hôn phu Trình Minh Nghiên này?

Cứ xem như không có Trình Minh Nghiên đi, nói không chừng về sau sẽ còn có Trương Minh Nghiên, Vương Minh Nghiên…… Bây giờ điều duy nhất y có thể làm, chính là cố gắng quý trọng thời gian ở bên nhau với Cố Quân Thiên.

Trước đó Chu Thanh Hạo có hơi hăng hái quá mức, hiện tại tự mình bêu xấu ở trước mặt cha mẹ Cố Quân Thiên, y mới bình tĩnh lại.

Quý trọng trước mắt là đủ, y vẫn đừng nên suy nghĩ quá nhiều thì hơn.

Chu Thanh Hạo được Cố Quân Thiên dẫn vào một gian phòng ngủ thật lớn.

“Giường đệm đều đã được sắp xếp lại, chăn ga đều là mới, tủ quần áo có quần lót dùng một lần và áo ngủ mới đã được giặt sạch……” Cố Quân Thiên giới thiệu cho Chu Thanh Hạo phòng ngủ mà Chu Thanh Hạo sẽ ở trong thời gian tiếp theo.

Chu Thanh Hạo có chút hưng phấn.

Phòng ngủ này thật sự rất đẹp, chỉ là có hơi trống trải, sau này y có thể mua mấy món đồ trang trí về trang trí một chút.

Y muốn dùng hết tất cả khả năng, cố gắng ghi lại dấu ấn của mình trong cuộc sống Cố Quân Thiên nhiều nhất có thể.

Như vậy, dù cho tương lai Cố Quân Thiên có kết hôn với người khác, cũng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ y.

Không, y không thể suy nghĩ những thứ đó, còn tiếp tục nghĩ nữa, y sẽ hận đến mức không thể trói Cố Quân Thiên lại nhốt vào phòng tối, không cho người khác nhìn thấy Cố Quân Thiên.

Chu Thanh Hạo vứt mấy ý tưởng quá mức nào đó trong đầu đi, bắt đầu cân nhắc chờ lát nữa phải làm sao thân thiết với Cố Quân Thiên.

Y không có kinh nghiệm, cũng may trước kia từng xem qua một vài tư liệu……

Đúng lúc này, Cố Quân Thiên mở miệng: “Thời gian không còn sớm, em tắm rửa rồi đi ngủ sớm một chút, anh cũng phải đi ngủ đây.”

Chu Thanh Hạo đột nhiên trừng to hai mắt: “Anh không ngủ ở đây sao?”

Cố Quân Thiên nói: “Anh ngủ ở phòng bên cạnh.”

Chu Thanh Hạo sửng sốt mà nhìn Cố Quân Thiên.

Cố Quân Thiên cũng đã đưa y về nhà rồi, vậy mà còn không ngủ với y?

Cố Quân Thiên lại nói: “Em cũng đừng chơi di động, đi ngủ sớm một chút. 6 giờ rưỡi sáng mai anh sẽ đến gọi em dậy, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau chạy bộ, chúng ta tranh thủ dùng thời gian một năm, làm em trở thành người cường tráng.”

Chu Thanh Hạo trầm mặc, đừng nói Cố Quân Thiên mang y về nhà chỉ là vì nhìn chằm chằm y rèn luyện thôi đấy chứ?

Y rốt cuộc không cam lòng, giữ chặt tay Cố Quân Thiên, chớp chớp mắt hỏi: “Quân Thiên ca ca, em có thể ngủ chung với anh không?”

Cố Quân Thiên không chút do dự từ chối: “Không thể.”

Chu Thanh Hạo lã chã chực khóc: “Ca ca, em ngủ một mình rất sợ hãi……”

Cố Quân Thiên lãnh khốc vô tình nói: “Lúc trước kiểm tra sức khoẻ, bác sĩ để em điền không ít bảng biểu, trong đó cũng có liên quan tới giấc ngủ. Dựa theo những gì em đã điền, chất lượng giấc ngủ của em xem như không tồi, chỉ có điểm không tốt là em thường xuyên thức đêm.”

Tất cả bảng biểu mà Chu Thanh Hạo điền, hắn đều xem qua.

Chu Thanh Hạo cạn lời nhìn theo Cố Quân Thiên rời đi, nhịn không được hoài nghi mị lực của mình.

Thôi được, tương lai còn dài, ngày mai tiếp tục nỗ lực.

Chu Thanh Hạo đi ngủ sớm, tính toán dùng trạng thái tốt nhất, nghênh đón ngày mai đến.

6 giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên, Chu Thanh Hạo thần thanh khí sảng mà rời giường.

Ngày hôm qua, lúc chuyển nhà, y cũng đem theo đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da mình thường dùng, sau khi rời giường liền đi phòng vệ sinh lăn lộn mặt mình.

Y ngượng ngùng không dám trang điểm đậm, cũng chỉ thoa một tầng kem nền hơi mỏng, sau đó phủ phấn lên, tô son dưỡng môi có màu, chỉnh sửa lông mày một chút……

Trang điểm nhẹ nhàng tự nhiên xong thì vừa đúng 6 giờ rưỡi, Chu Thanh Hạo nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa, thông qua khe hở nhìn ra bên ngoài, sau khi xác định người tới chính là Cố Quân Thiên, Chu Thanh Hạo lập tức kéo áo ngủ mình xuống, lộ ra nửa bên bả vai bên trái, thắt lưng cũng nới lỏng một chút.

Dù sao nhà họ Cố có mở điều hòa trung ương, một chút cũng không lạnh.

Chuẩn bị xong xuôi, y mới hoàn toàn mở cửa ra, mỉm cười nhìn về phía Cố Quân Thiên: “Ca ca, buổi sáng tốt lành.”

Chu Thanh Hạo vốn dĩ lớn lên đẹp, sau khi tỉ mỉ trang điểm qua, càng thêm lung linh rực rỡ hơn.

Toàn thân y tản mát ra hơi thở dụ hoặc, nhưng Cố Quân Thiên không dao động.

Hắn duỗi tay giúp Chu Thanh Hạo kéo chặt áo ngủ, lại đưa cho y một bộ đồ thể dục: “Bên ngoài trời lạnh, chúng ta sẽ chạy bộ ở phòng tập thể thao trong nhà. Em thay đồ thể dục này vào, chúng ta đi chạy bộ.”

Chu Thanh Hạo nhịn không được hỏi: “Cố Quân Thiên, anh có cảm thấy hôm nay em có gì khác không?”

Cố Quân Thiên vẻ mặt bình tĩnh trả lời: “Không có.”

Chu Thanh Hạo căm tức nhìn Cố Quân Thiên, rất nhanh lại cười rộ lên, sau đó cố ý bày trò, bắt đầu cởi áo ngủ chuẩn bị thay quần áo trước mặt Cố Quân Thiên.

Nhưng mà y vừa mới động thủ, Cố Quân Thiên đã đẩy mạnh y vào cửa, còn săn sóc mà đóng cửa lại.

Chu Thanh Hạo nổi giận, rốt cuộc Cố Quân Thiên có được không hả?

Ngoài cửa, Cố Quân Thiên thực bất đắc dĩ.

Mới sáng sớm, Chu Thanh Hạo đã dụ dỗ hắn, còn gọi “ca ca”, thật quá đáng!

Thiếu chút nữa hắn đã thú tính quá độ, từ đây quân vương bất tảo triều.

Như vậy tuyệt đối không được!

Dù cho giang sơn và mỹ nhân đều muốn, cũng không thể vì mỹ nhân mà hoang phế triều chính.

Chu Thanh Hạo thay quần áo, đi theo Cố Quân Thiên xuống lầu.

Vừa xuống dưới lầu, lập tức nhìn thấy cha Cố mẹ Cố.

Cha Cố mẹ Cố đã từng giúp đỡ y, nhưng đó là chuyện rất lâu rất lâu trước kia, chắc hẳn bọn họ đã không còn nhớ nữa.

Song, thật ra y vẫn còn nhớ rõ.

Chu Thanh Hạo từng rất nhiều lần tưởng tượng ra khung cảnh khi gặp lại cha Cố mẹ Cố.

Y hy vọng, khi đó mình đã trở thành nhà thiết kế nổi danh, sau đó sẽ có thể trịnh trọng nói lời cảm ơn với bọn họ, bày tỏ lòng cảm kích của mình.

Nhưng tối hôm qua, khi y gặp mặt cha Cố mẹ Cố, thật sự có chút xấu hổ.

Chu Thanh Hạo căn bản không dám chạy tới nói lời cảm tạ với cha Cố mẹ Cố, thậm chí cũng không hy vọng bọn họ nhớ lại chuyện năm đó.

Người mà bọn họ đã từng giúp đỡ y, giờ đây y lại dụ dỗ con trai bọn họ, không tốt biết bao nhiêu!

Thời điểm Chu Thanh Hạo nhìn thấy cha Cố mẹ Cố cực kỳ khẩn trương, không nhịn được đã cúi thấp đầu với cha Cố mẹ Cố, lên tiếng chào hỏi: “Con chào chú, chào dì ạ.”

Cha Cố mẹ Cố cũng có chút khẩn trương: “Chào con, chào con.”

Bọn họ ở chung với Cố Quân Thiên không nhiều lắm, còn biết được tính hướng Cố Quân Thiên từ sớm, không hề có bất kỳ ý kiến gì với Chu Thanh Hạo, ngược lại còn lo lắng Chu Thanh Hạo không thích bọn họ.

“Buổi sáng tốt lành.” Chu Thanh Hạo lại nghẹn ra một câu.

“Buổi sáng tốt lành.” Cha Cố mẹ Cố cũng mở miệng nói theo.

Cuối cùng, là Cố Quân Thiên lôi Chu Thanh Hạo đi: “Mau đi chạy bộ, đừng lãng phí thời gian.” Chờ lát nữa hắn còn có công việc phải làm, cũng không thể để Chu Thanh Hạo lãng phí hết thời gian của hắn.

Bạn đang đọc Ta thật sự chỉ muốn làm sự nghiệp của Quyết Tuyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồngĐạoNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.