Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bạch Liên Hoa tâm cơ 4

Phiên bản Dịch · 1806 chữ

Người dịch: Đồng Đạo Nhân

........

Trong văn phòng chỗ Chu Thanh Hạo, một thanh niên tuổi tác không khác gì y nhìn thấy Chu Thanh Hạo không cao hứng, tâm tình không tồi mà nói chuyện phiếm với người bên cạnh: “Sắc mặt Chu Thanh Hạo khó coi như vậy, nhất định là Cố tổng không để ý đến cậu ta! Rõ ràng Cố tổng đã có vị hôn phu, cậu ta còn quấn lấy Cố tổng không bỏ, thật không biết xấu hổ.”

“Cố tổng thật sự có vị hôn phu à?” Một vị đồng nghiệp tò mò hỏi.

“Có chứ, chính là Trình Minh Nghiên mới tới ở bộ hậu cần, cậu ấy và Cố tổng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, hôn ước còn là do lão Cố tổng định ra.” Người này nói.

Gã ta tên là Hoắc Bình Hải, vào công ty cùng một lượt với Chu Thanh Hạo.

Ba năm trôi qua, Chu Thanh Hạo không chỉ được trọng dụng trong công ty, còn trở thành bạn trai của Cố tổng, còn gã ta thì cứ luôn bị lãnh đạo răn dạy.

Hoắc Bình Hải vẫn luôn nhìn Chu Thanh Hạo không vừa mắt.

Khoảng thời gian trước gã ta nhìn thấy Trình Minh Nghiên xung đột với Chu Thanh Hạo ở phòng trà nước, bèn tiếp xúc với Trình Minh Nghiên, hiện giờ đã hoàn toàn đứng bên phía của Trình Minh Nghiên.

Trong văn phòng, đồng nghiệp nghe Hoắc Bình Hải nói xong, vẻ mặt lúc nhìn Chu Thanh Hạo chợt trở nên quái dị.

Chu Thanh Hạo và Cố tổng yêu đương chẳng phải chuyện bí mật gì, nhưng ai có thể nghĩ đến, Chu Thanh Hạo vậy mà lại là tiểu tam.

Lúc Hoắc Bình Hải nói chuyện không hề hạ giọng, Chu Thanh Hạo cũng nghe được.

Y cắn chặt răng, nhưng không có cách nào phản bác.

Quả thật Trình Minh Nghiên là vị hôn phu của Cố Quân Thiên.

Lạnh lùng liếc mắt nhìn Hoắc Bình Hải một cái, Chu Thanh Hạo lấy di động ra liên hệ với thư ký của Cố Quân Thiên.

Cố Quân Thiên có đến mấy thư ký, một người trong đó là bạn học cao trung của y.

Trước đó, y chính là dựa vào vị bạn học cao trung này, mới có thể ngẫu nhiên gặp mặt với Cố Quân Thiên, khiến Cố Quân Thiên chú ý tới y.

Liên lạc cảm tình với bạn học một phen, Chu Thanh Hạo mới thả lỏng lại.

Y lấy ra mấy quyển tạp chí, bắt đầu nghiên cứu trang sức bên trên.

Vừa mới nghiên cứu, y đã đắm chìm vào, hoàn toàn quên đi tất cả những điều làm y khó chịu.

Thẳng đến khi màn hình di động đặt ở bên cạnh sáng lên…… Chu Thanh Hạo nhanh chóng cầm lấy di động, sau đó nhìn thấy tin nhắn bạn học gửi tới cho mình.

Xem xong tin nhắn, y không màng thứ gì khác, trực tiếp đi thang máy lên lầu, sau đó nhìn thấy được ở trước cửa văn phòng của Cố Quân Thiên, thư ký đang ngăn chặn Trình Minh Nghiên, trên tay xách theo hộp giữ nhiệt.

Chu Thanh Hạo nhìn thấy Trình Minh Nghiên, trong lòng lập tức bốc lên một cơn giận.

Một tháng trước, Trình Minh Nghiên chạy đến trước mặt y biểu thị công khai chủ quyền, đầy vẻ đắc ý mà nói chính mình là vị hôn phu của Cố Quân Thiên, sau đó, Trình Minh Nghiên còn tiến vào Cố thị, cứ luôn thể hiện sự tồn tại trước mặt Cố Quân Thiên.

Ngay cả y cũng không dám quấn lấy Cố Quân Thiên như vậy!

Chu Thanh Hạo vừa tự ti lại ghen ghét, Cố Quân Thiên dung túng với Trình Minh Nghiên như vậy khiến cho y rất bất an.

Trình Minh Nghiên chỉ mới đầu hai mươi, trên mặt đều là collagen, bảo dưỡng rất khá, làn da vừa trắng vừa hồng.

Trình Minh Nghiên là đại thiếu gia nhận hết sủng ái của người trong nhà, toàn thân đều toát lên vẻ kiêu căng ngạo mạn, nhìn thấy Chu Thanh Hạo, vẻ mặt gã đầy bất mãn: “Mày tới làm gì?”

Chu Thanh Hạo bày ra dáng vẻ yếu yếu ớt ớt, ánh mắt xinh đẹp hiện lên vẻ khinh thường: “Tôi là bạn trai của Quân Thiên ca, muốn tới thì tới, còn Trình thiếu gia lại tới làm gì?”

Trình Minh Nghiên nghe thấy hai chữ “bạn trai”, giận dữ quát: “Bạn trai thì là gì? Tao còn là vị hôn phu của Cố đại ca đây!”

Chu Thanh Hạo còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên chú ý tới cửa văn phòng của Cố Quân Thiên mở ra……

Chu Thanh Hạo ra vẻ rất tủi thân, lời nói ra lại rất khó nghe: “Trình đại thiếu thật là không biết xấu hổ, rõ ràng Quân Thiên không thích mày, còn lì lợm la liếm làm tiểu tam, phải chăng mày tám đời chưa thấy qua đàn ông?”

Từ nhỏ đến lớn, Trình Minh Nghiên đều rất được yêu thương, có bao giờ bị người ta nói như vậy đâu? Gã trừng to hai mắt, giơ tay muốn đánh Chu Thanh Hạo: “Mày nói bậy gì đó!”

Trình Minh Nghiên không đánh Chu Thanh Hạo được, có người nắm lấy tay gã, ngay sau đó, giọng nói Cố Quân Thiên vang lên: “Trình Minh Nghiên, cậu làm gì?”

Cố Quân Thiên bận đến giữa trưa mới dừng.

Hắn say mê sự nghiệp, nhưng càng rõ ràng một việc, đó chính là chỉ có có được thân thể khỏe mạnh, mới có đủ sức lực làm sự nghiệp.

Công việc có thể để qua một bên chờ sau đó lại làm, ăn cơm ngủ nghỉ thì cần phải đúng giờ.

Cố thị có nhà ăn, Cố Quân Thiên đứng dậy, tính toán đi nhà ăn ăn cơm.

Hắn bước nhanh ra văn phòng, sau đó chợt nhìn thấy hai người đứng ở ngoài cửa cách đó không xa.

Hai người dường như đang cãi nhau, một kẻ khí thế bức người, một người khác thì hai mắt rưng rưng, chọc người trìu mến.

Kẻ khí thế bức người chính là Trình Minh Nghiên, chọc người trìu mến chính là Chu Thanh Hạo.

Cố Quân Thiên không nghĩ tới, sau khi hắn cự tuyệt ăn cơm với Chu Thanh Hạo, chuyện Chu Thanh Hạo và Trình Minh Nghiên xung đột, vậy mà vẫn xảy ra.

Cốt truyện gốc, Chu Thanh Hạo ăn một cái tát của Trình Minh Nghiên, nhìn đặc biệt đáng thương.

Nguyên chủ thấy thế, lập tức cãi nhau một trận với Trình Minh Nghiên, chọc cho Trình Minh Nghiên tức giận đến mức bỏ đi.

Cãi nhau xong, nguyên chủ mới nhớ tới ông nội muốn gặp Trình Minh Nghiên, chỉ có thể bỏ mặt mũi, tự mình đi bộ hậu cần mời Trình Minh Nghiên đến nhà hắn ăn cơm.

Trình Minh Nghiên bắt nguyên chủ phải xin lỗi gã, còn bắt nguyên chủ phải ăn cơm trưa với gã, mượn cớ này chứng thực thân phận vị hôn phu của nguyên chủ……

Lúc này……

Cố Quân Thiên nắm chặt cánh tay muốn đánh người của Trình Minh Nghiên, không để cho Chu Thanh Hạo bị đánh.

Đồng thời, ánh mắt hắn dừng trên người Chu Thanh Hạo.

Chu Thanh Hạo lớn lên thật xinh đẹp, luận giá trị nhan sắc hơn xa Trình Minh Nghiên, nhưng y rất gầy, nhìn cả người chẳng có mấy lạng thịt.

Lúc này y đang run bần bật, rõ ràng rất sợ Trình Minh Nghiên.

Một màn này làm cả người Cố Quân Thiên không được tự nhiên.

Sao Chu Thanh Hạo lại có thể đáng thương như vậy? Chu Thanh Hạo không nên đáng thương như vậy!

Giờ phút này, Cố Quân Thiên thậm chí muốn trở tay tát cho Trình Minh Nghiên một cái.

Cái gã này thật quá đáng, vậy mà lại dám đánh Chu Thanh Hạo!

Tuy rằng lần này bị hắn ngăn cản, nhưng ở cốt truyện gốc, Chu Thanh Hạo thật sự bị đánh!

Này còn chưa tính, bị đánh rồi, y còn bị nguyên chủ bỏ rơi, chỉ có thể lẻ loi ăn cơm một mình……

Cố Quân Thiên ngăn không được mà đau lòng, lại cảm thấy có chút không thích hợp.

Hắn có ký ức của nguyên chủ, coi như cũng có hiểu biết với người tên Chu Thanh Hạo này.

Tính cách của Chu Thanh Hạo cũng không nhu nhược, tâm tư nhỏ cũng nhiều, cái tát này, thật ra là y cố ý chọc Trình Minh Nghiên đổi lấy, chỉ vì có thể được đồng tình khiến nguyên chủ chú ý.

Cố Quân Thiên không phải nguyên chủ, không cảm thấy hành vi của Chu Thanh Hạo là tội ác tày trời, nhưng cái tát này do Chu Thanh Hạo tự tìm, nên cũng không đáng đồng tình.

Vậy rốt cuộc vì sao hắn phải đau lòng Chu Thanh Hạo chứ?

Cố Quân Thiên có hơi nghĩ không rõ, đồng thời, khi nắm cổ tay Trình Minh Nghiên, không tự giác mà càng lúc càng dùng sức.

Trình Minh Nghiên cảm nhận được cơn giận của Cố Quân Thiên một cách rõ ràng, cực kỳ oan ức: “Cố đại ca, là cậu ta mắng em trước!”

Chu Thanh Hạo chớp chớp mắt, nước mắt treo trên lông mi muốn rơi mà không thể rơi, nói: “Em không có mắng cậu ấy……”

Những gì y nói đều là lời nói thật, Trình Minh Nghiên chính là tiểu tam!

Cố Quân Thiên hít sâu một hơi.

Chu Thanh Hạo đáng thương như vậy, nhất định đã chịu oan ức rất lớn!

Cũng đúng, suýt chút nữa y đã bị đánh rồi!

Coi như đây là do y cố ý thiết kế thì sao, suýt chút nữa y đã bị đánh!

Nơi này, nói không chừng còn có việc gì đó mà nguyên chủ không biết……

Nhìn chằm chằm giọt nước mắt treo trên lông mi Chu Thanh Hạo, Cố Quân Thiên chỉ cảm thấy cả người tê dại, cực kỳ khó chịu.

Sao Chu Thanh Hạo có thể khóc chứ? Y hẳn phải cao cao tại thượng, khinh thường mà nhìn người xung quanh, không xem người xung quanh ra gì mới đúng!

Sao y có thể khóc!

Chờ chút, ý tưởng của hắn có hơi kỳ quái, vì sao Chu Thanh Hạo lại không thể khóc?

Trong phút giây điện quang hoả thạch, Cố Quân Thiên đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

Không phải hắn nhất kiến Chung tình với Chu Thanh Hạo đấy chứ?

Bạn đang đọc Ta thật sự chỉ muốn làm sự nghiệp của Quyết Tuyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồngĐạoNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.