Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giết

Tiểu thuyết gốc · 1461 chữ

Trời đêm đen kịt như mực, những đám mây u ám che khuất cả ánh sáng yếu ớt của mặt trăng. Gió rít từng hồi, tiếng hú dài của gió như báo hiệu gì đó. Cơn mưa lớn xối xả không ngừng, từng giọt nước như lưỡi dao sắc bén trút xuống mặt đất.

Giữa màn đêm dày đặc ấy, một bóng dáng mơ hồ từ từ hiện ra, như hòa vào bóng tối, di chuyển lặng lẽ dưới màn mưa. Căn biệt thự xa hoa đứng sừng sững ở vùng ngoại ô, lớp sơn trắng phản chiếu ánh chớp, nổi bật như một điểm sáng giữa khung cảnh u tối. Sự tương phản ấy chỉ càng làm tăng thêm vẻ bí ẩn và lạnh lẽo của nơi đây.

Bất ngờ, ánh chớp xé toạc bầu trời, soi sáng khung cảnh trong tích tắc,lộ ra một bóng người trẻ tuổi xuất hiện từ màn mưa, toàn thân ướt sũng. Bộ đồ đen cùng chiếc áo khoát trùm đầu càng làm hắn thêm bí ẩn, nước mưa nhỏ xuống từ những nếp gấp, hòa lẫn vào Gạch. Trên khuôn mặt, một chiếc mặt nạ trắng lạnh lẽo che đi mọi biểu cảm, chỉ để lộ đôi mắt sắc lạnh, sáng lên trong ánh chớp lập lòe.

Hắn lặng lẽ bước tới, không phát ra tiếng động, đôi giày đen dẫm lên vũng nước nhưng không để lại dấu chân rõ ràng. Cả người toát lên một sự lạnh lẽo đáng sợ, như thể hắn là một phần của màn đêm và cơn bão đang bao trùm nơi đây.

Hắn tiến về phía trước, bước chân nhẹ nhàng, không phát ra dù chỉ một âm thanh. Đôi giày đen in dấu mờ nhạt trên những vũng nước, như thể chính bóng tối và cơn bão đã che giấu sự tồn tại của hắn. Trong tích tắc, bóng người ấy nhún chân, vượt qua bức tường cao hai mét chỉ bằng một cú nhảy gọn gàng. Tiếng đáp đất hòa lẫn vào cơn mưa rền rĩ, tựa như chưa từng xảy ra. Một cơn gió mạnh thổi qua, làm chiếc mũ trùm trên đầu hắn bật ra, để lộ mái tóc đen rối bời bết nước, càng làm tăng vẻ lạnh lẽo trên cơ thể.

Đứng trước cửa hắn liếc nhìn camera ánh mắt đạm mạc, xác định đã bị vô hiệu hóa, hắn dùng thủ pháp điêu luyện chỉ trong tích tắc ổ khóa cao cấp đỡ bị mở, Đẩy nhẹ cánh cửa, hắn bước vào trong, bóng tối trong căn nhà dần nuốt trọn dáng người nguy hiểm ấy. Gió và mưa bên ngoài vẫn tiếp tục gào thét, nhưng bên trong, mọi thứ chìm vào sự im lặng chết chóc, chỉ còn lại hơi thở lạnh giá của kẻ xâm nhập, như mang theo cơn bão vào tận nơi này.

Bước vào bên trong, hắn chậm rãi quan sát xung quanh. Căn nhà được trang trí bằng nội thất đắt tiền, từng chi tiết đều toát lên vẻ xa hoa và quý phái. Bộ bàn ghế trong phòng khách được làm từ gỗ quý hiếm, bóng loáng dưới ánh đèn le lói, giá trị chắc chắn phải lên đến hàng trăm vạn. Các bức tranh treo tường và đồ trang trí tinh xảo được sắp đặt tỉ mỉ, phô bày sự giàu có và gu thẩm mỹ của chủ nhân.

Hắn chỉ liếc mắt qua một chút, đôi mắt lạnh nhạt lướt qua những món đồ giá trị ấy mà không để lại chút cảm xúc. Với hắn, chúng chẳng có chút ý nghĩa nào. Không phí thêm thời gian, hắn tiếp tục di chuyển, bước chân nhẹ nhàng nhưng dứt khoát, hòa vào không gian tĩnh lặng đầy căng thẳng trong căn biệt thự.

Hắn quan sát xung quanh một lượt, đôi mắt sắc lạnh nhanh chóng xác định vị trí mục tiêu. Không chút do dự, hắn tiến lên cầu thang, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng như mèo, không để lại bất kỳ tiếng động nào, dù nhỏ nhất.

Đến trước cửa phòng ngủ, hắn dừng lại trong chốc lát, như để xác nhận điều gì đó. Một tay nhẹ nhàng xoay nắm cửa, cánh cửa mở ra mà không phát ra tiếng động nào, để lộ không gian bên trong.

Phòng ngủ lớn được trang trí sang trọng với rèm lụa, đèn chùm pha lê và nội thất cao cấp. Trên chiếc giường rộng trải lụa mềm mại, ông Vương-chủ tịch một tập đoàn con của Gia tộc Vương, đang say giấc. Bên cạnh ông là bà Vương, người vợ luôn được ngợi ca vì sự hiền thục và thanh lịch. Cả hai đang ngủ say, hoàn toàn không hay biết bóng đen nguy hiểm đã lẻn vào phòng mình.

Thiếu niên đứng cạnh giường ánh mắt đạm mạc như đang nhìn người chết, tay nắm chặt con dao sắc nhọn. Hắn nhìn xuống người đàn ông đang ngủ say, không một chút cảm xúc. Lưỡi dao xuyên thẳng vào tim ông Vương. Đôi mắt ông mở to, tràn đầy sự ngạc nhiên và kinh hoàng, nhưng chưa kịp cất lời, bàn tay lạnh lẽo của thiếu niên đã bịt chặt miệng ông. Máu chảy ướt đẫm ga giường, và chỉ vài giây sau, cơ thể ông hoàn toàn bất động.

Bà Vương giật mình tỉnh giấc, ánh mắt lờ mờ nhìn thấy bóng người đang đứng cạnh giường, bà thét lớn lên trong sợ hãi"Ai đó...?" bà lắp bắp, nhưng chưa kịp ngồi dậy, lưỡi dao lạnh lẽo đã cắt ngang cổ bà. Máu trào ra, bà khụy xuống ngay trên giường, ánh mắt hoảng loạn trước khi tắt lịm.

Căn phòng giờ đây im lặng chết chóc. Thiếu niên thản nhiên lau sạch con dao bằng khăn trải giường, đôi mắt vẫn lạnh lẽo, không một gợn sóng, hắn vứt chiếc khăn đi nhìn thấy ngăn kéo tủ tiện thể kéo ra bên trong là 1 cây súng lục và 1 sắp tài liệu. Thiếu niên cầm sắp tài liệu và bước ra khỏi phòng ngủ, những bước chân của hắn không phát ra tiếng động trên nền gạch lạnh. Hắn tiếp tục đi vào phía phòng ngủ còn lại.

Hắn nhẹ nhàng mở cửa ra, Bước ra ngoài hắn trậm rãi bước tiếp, hắn không có thôi quen để lại mối nguy hại cho dù là rất nhỏ, Sao lớp mặt nạ hắn cười nhạt.

Lúc này trong căn phòng tối mờ, hai đứa trẻ, một cậu bé khoảng mười tuổi và anh trai mười lăm tuổi, đang cuộn tròn trên giường, Hắn bước vào căn phòng của hai đứa trẻ. Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu vào làm mờ đi các vật dụng trong phòng. Cậu bé nhỏ tuổi, khoảng mười tuổi, đang cuộn tròn trong chăn, mắt mở to, lắng nghe tiếng mưa gió ngoài kia. Anh trai của cậu, một thiếu niên mười lăm tuổi, vẫn chưa ngủ, tay nắm chặt chiếc điện thoại, đôi mắt lướt qua màn hình trong sự lo âu mơ hồ.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên nền gạch lạnh, cả hai đứa trẻ giật mình, nhưng chúng không dám thốt lên lời. Cánh cửa bật mở với một tiếng "cạch" nhỏ, và một bóng người bước vào, ánh mắt lạnh lẽo của hắn đối diện với ánh mắt sợ hãi của hai đứa trẻ. Không gian trong phòng ngột ngạt, căng thẳng.

Hắn từ từ đi tới phía 2 đứa nhỏ, lúc này người anh đang đứng trước giường tay cầm điện thoại , che trở cho người em phía sao , Giọng người anh vang lên ngươi ngươi... Đừng qua đây t sẽ báo cảnh xác đấy, ngươi có biết cha ta là ai không...

Người anh còn chưa nói hết thì tiếng vút vang lên, thiếu niên lạnh lùng một nhát dao cắt cổ người anh , người anh khục xuống ánh mắt mang nét sợ hãi, từ vết cắt lộ ra cổ họng và huyết dịch tuôn ra liên tục còn bắn lên áo thiếu niên, lúc này người em thẩn thờ nhìn anh mình, trên mặt còn dính vết máu nóng ấm của anh mình, thiếu niên cũng không có ý định nói nhãm liền 1 dao đi tới xác người em ngã xuống bên người anh.

Hắn nhẹ nhàng lao chiếc dao, máu từ cơ thể hai đứa nhỏ hoà coi nhau lan ra sàn nhà, xác hai người nằm bên nhau, ánh mắt hai người chạm nhau như lời từ biệt cuối cùng, hắn thấy vậy cũng chả có cảm xúc gì, giết người thôi có gì mà đặc biệt.

Bạn đang đọc Ta thật sự là ác nhân? sáng tác bởi tothan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tothan
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.