Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế Hoạch 1

Tiểu thuyết gốc · 1935 chữ

Chiếc xe đen bóng lao đi trong ánh sáng tờ, rẽ vào một con đường vắng dẫn tới vùng ngoại ô của thành đô. Không gian bên trong xe im lặng tuyệt đối.

Bạch Mặc nhìn qua cửa sổ, những tòa nhà chạy vút qua như những bóng mờ trong ánh sáng yếu ớt của đèn đường. Thành phố lúc này im lìm, chỉ có vài chiếc xe thưa thớt lướt qua trên con đường lớn. Ánh mắt hắn dường như xuyên qua lớp kính, không thực sự quan tâm đến khung cảnh bên ngoài.

Hắn nhắm mắt lại, đầu tựa nhẹ vào ghế, nhưng không phải để nghỉ ngơi. Trong đầu hắn, mọi thông tin về Ngạo Thiên đang được xâu chuỗi, từng chi tiết nhỏ được sắp xếp lại để lộ ra một bức tranh lớn hơn.

Lúc Bạch mặc đang suy nghĩ, Tiểu thống tử đột nhiên hiện ra , này ngươi không trực tiếp đi giết tên ngạo thiên đó à, ngươi chuẩn bị khá lâu rồi đấy.

Bạch mặc vẫn yên tĩnh dựa vào ghế, Bạch mặc giao tiếp với hệ thống trong không gian ý thức, ngoại giới không thể nghe được, và Hệ thống trừ Bạch mặc không ai thấy được, hắn sao bao lần thử nghiệm với Hệ thống này rút ra.

Lúc này Trong không gian ý thức, Giọng Bạch mặc vang lên ngươi sống với ta cũng gần hai năm không hiểu ta à, ta chưa bao giờ là người khinh xuất, nói chi khí vận chi tử- thiên mệnh của một Vị diện, ta cũng không muốn cuộc chiến đầu tiên thành cuối cùng.

Bạch Mặc khẽ mở mắt, ánh nhìn lạnh lùng phản chiếu trong gương chiếu hậu của chiếc xe. Hắn không trả lời ngay lập tức, như thể đang cân nhắc điều gì đó trong không gian ý thức.

Giọng nói của hắn vang lên trong tâm trí, mang theo vẻ lạnh lẽo và trầm ổn:

"Kim Trần không phải một mục tiêu dễ xử lý. Cô ta thông minh, biết giữ khoảng cách, và luôn nắm được giới hạn để không tự chuốc lấy cái chết. Quan trọng hơn, cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng."

Tiểu thống tử hiện ra như một ánh sáng lấp lánh trong không gian ý thức, đôi mắt nhỏ xíu long lanh vẻ bực bội:

"Ngươi nói như thể ngươi không bao giờ sai. Nhưng ta thấy cô ta ngày càng trở thành mối đe dọa. Ngươi không lo cô ta sẽ đâm ngươi sau lưng sao?"

Bạch Mặc mỉm cười nhạt, nhưng nụ cười ấy chẳng có chút ấm áp nào:

"Một người như Kim Trần chỉ phản bội khi cô ta chắc chắn có lợi. Nếu ta để cô ta thấy được cái giá của việc phản bội là gì, cô ta sẽ không dám manh động."

Tiểu thống tử khoanh tay, bay lơ lửng trong không gian ý thức, không hài lòng:

"Ngươi lúc nào cũng tính toán như vậy. Nhưng đừng quên, những khí vận chi tử như Ngạo Thiên có sức mạnh từ ‘thiên mệnh’. Ngươi càng kéo dài, biến số càng nhiều. Có khi đến lúc đó, ngươi không chỉ đối phó với hắn mà còn phải đối phó với cả một đám người đứng sau hắn."

Bạch Mặc trầm ngâm vài giây, sau đó trả lời bằng giọng đều đều:

"Chính vì thế, ta cần chuẩn bị chu toàn. Một khi đã ra tay, ta sẽ không để lại bất kỳ cơ hội phản kháng nào. Ngạo Thiên có lẽ là kẻ mạnh, nhưng hắn không phải bất khả chiến bại. Dưới lớp vỏ bọc thiên mệnh kia, hắn vẫn là con người. Chỉ cần là con người, hắn sẽ có điểm yếu."

Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự cũ nằm sâu trong khu ngoại ô, bao quanh bởi rừng cây rậm rạp. Đội cận vệ mở cửa xe, cung kính đứng sang hai bên khi Bạch Mặc bước xuống.

“Ngài Bạch, chúng tôi đã chuẩn bị xong mọi thứ. Ngài có muốn kiểm tra thiết bị trước khi bắt đầu không?” Một người đàn ông mặc vest đen tiến lên báo cáo.

“Không cần. Đưa ta vào trong.”

Cánh cửa lớn của biệt thự mở ra, để lộ một không gian rộng lớn được trang trí tối giản nhưng đầy tính thực dụng. Chính giữa phòng là một màn hình lớn, hiển thị hình ảnh của Ngạo Thiên.

Bạch Mặc bước đến gần màn hình, ánh mắt sắc bén quét qua từng thông tin hiển thị. Những dữ liệu về thói quen, lịch trình và các mối quan hệ của Ngạo Thiên hiện lên rõ ràng.

Tiểu thống tử lơ lửng bên cạnh, đôi mắt ánh lên vẻ tò mò:

“Ngươi định làm gì trước? Tiêu diệt mạng lưới quan hệ của hắn? Hay tấn công trực diện vào lão già kia?”

Một giọng nói vang lên từ phía sau, cắt ngang không khí trầm lặng trong phòng:

“Ngài Bạch, đây là toàn bộ thông tin chúng tôi thu thập được về người phụ nữ đó. Tên cô ta là Lâm Nhược, hiện đang giữ chức vụ phó giám đốc một công ty nhỏ dưới quyền Ngạo Thiên. Tuy nhiên, chúng tôi phát hiện ra mối quan hệ của cô ta không chỉ dừng lại ở mức công việc.”

Bạch Mặc nhận lấy tập hồ sơ từ tay người đàn ông, mở ra từng trang. Hình ảnh của Lâm Nhược hiện lên – một phụ nữ trẻ tuổi với khuôn mặt thanh tú nhưng ánh mắt mang nét sắc sảo, không phải dạng người đơn giản.

Tiểu thống tử lơ lửng bên cạnh, tò mò liếc nhìn:

“Ồ, hóa ra là người phụ nữ này. Ngươi định dùng cô ta để ép Ngạo Thiên sao?”

Bạch mặc không quan tâm lời Hệ thống nói lắm hắn đang sắp xếp kế hoạch trong đầu, được rồi các ngươi tiếp tục theo dõi hắn, Bạch mặc tới đây để lấy thông tin về nữ nhân của hắn thôi, giờ là lúc thực hiện kế hoạch.

Hai tuần sao , dưới con ánh sáng tờ mờ Bạch mặc lấy điện thoại ra 6h30 sáng, được rồi giờ là lúc thực hiện, Bạch mặc đi tới Trung tâm vui chơi giải trí nổi tiếng nhất của thành Đô , thuần thục đi vào khu nhân viên thay quần áo.

Ba tiếng sao Bạch mặc chuẩn bị xong , tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn bắt máy thưa ngài hắn chuẩn bị tới, lúc này này khu vui chơi cũng kha khá người đa số là các cặp người yêu với nhau đi tới hẹn hò.

Tiểu thống tử hiện ra này ngươi muốn làm gì vậy, ta thấy tò mò rồi đấ.

Bạch Mặc không trả lời ngay, ánh mắt trầm ngâm khi hắn kiểm tra lại mọi thứ trên người: một bộ đồng phục nhân viên đơn giản, mặc da người, một chiếc mũ che nửa khuôn mặt và một chiếc máy liên lạc nhỏ gắn trong tai.

Sớm thôi ngươi sẽ biết, Bạch mặc bình tĩnh trả lời.

Lúc này ngạo thiên cùng với lâm nhược đã vào khu trung tâm vui chơi

Bạch Mặc sửa lại chiếc mũ trên đầu, ánh mắt lãnh đạm lướt qua không gian rộng lớn của khu vui chơi. Nơi này giống như một siêu thị giải trí, với hàng loạt trò chơi từ nhẹ nhàng đến cảm giác mạnh, từ các máy gắp thú bông, nhà bóng, hay nhà ma, và đặc biệt hơn đó là đổ đá hay bảo thạch. Khung cảnh náo nhiệt, âm thanh vui vẻ của đám đông như che lấp đi mọi nguy hiểm tiềm ẩn.

Tiểu Thống Tử lơ lửng bên cạnh, đôi mắt nhỏ đầy tò mò:

"Ngươi định làm gì trong cái nơi đầy trò chơi này? Hắn tới đây hẹn hò với nữ nhân, ngươi không định phá đám kiểu... lộ liễu đấy chứ?"

Bạch Mặc nhấc điện thoại, nhìn qua danh sách đã được lập sẵn. Trên màn hình là hình ảnh của Ngạo Thiên và Lâm Nhược, cùng với lịch trình mà họ sẽ đi qua.

"Không cần phá trực diện. Đưa hắn vào bẫy một cách tự nhiên, để hắn không kịp phản ứng."

Ngạo Thiên và Lâm Nhược lúc này đã tới khu vực trò chơi thực tế ảo, nơi thu hút nhiều người nhất. Hai người dừng chân trước một khu vực rộng lớn, với hàng loạt màn hình hiển thị những trận chiến đầy màu sắc.

Tại khu bảo thạch, nơi sáng rực ánh đèn và lung linh sắc màu, tiếng reo hò và phấn khích vang lên khắp nơi. Đây là khu vực cao cấp nhất trong khu vui chơi, nơi người ta thử vận may bằng cách đặt cược và mở những viên bảo thạch chứa phần thưởng bí ẩn.

Ngạo Thiên dẫn Lâm Nhược tới khu vực này, ánh mắt tự tin pha chút phô trương. Lâm Nhược nhìn quanh, ánh sáng lấp lánh từ những chiếc hộp đựng bảo thạch làm cô có chút thích thú.

"Nghe nói khu này toàn trò chơi may rủi, nhưng phần thưởng thì không tầm thường đâu," cô nói, tay chỉ vào một màn hình hiển thị danh sách những người thắng lớn.

Ngạo Thiên cười nhạt, ánh mắt kiêu ngạo:

"May rủi sao? Chỉ là chiêu trò dụ người thôi. Nếu em thích, anh có thể mở vài viên cho vui."

Tiểu thống tử hiện lên này sao ngươi chưa ra tay nữa.

Bạch Mặc, lúc này đang ẩn nấp ở khu vực quan sát, đợi một chút nữa đợi hắn chìm trong cảm giác trang bức đi , dù sao mấy cảnh này kiểu gì chả có.

Một lúc sao , Bạch mặc bắt đầu ra tay đi ra khỏi phòng nhân viên, bạch mặc ra hiệu, những người hắn chuẩn bị sẵn đã phá đi hết các camera, bạch mặc như bồi bàn đi tới trên tay là khay chứa 2 ly rượu vang, Bạch mặc từ từ đi tới.

Bạch Mặc bước vào khu vực khu bảo thạch với dáng vẻ bình thản, tay cầm khay chứa hai ly rượu vang đỏ sóng sánh. Đám đông không chú ý đến hắn, tất cả đều tập trung vào các trò chơi may rủi, những viên bảo thạch phát sáng kỳ bí. Ánh sáng mờ ảo của những viên bảo thạch phản chiếu lên khuôn mặt hắn, nhưng hắn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì.

Bước chân nhẹ nhàng, không vội vàng, Bạch Mặc tiến về phía Ngạo Thiên và Lâm Nhược. Khi đến gần, hắn khẽ cúi đầu, cất giọng đều đều, nhưng đủ để cả hai nghe thấy:

“Thưa hai ngài, đây là rượu vang thượng hạng. Mời hai ngài thưởng thức.”

Ngạo thiên hơi nhiếu mày , từ lúc bước vào khu vui chơi hắn luôn có cảm giác bất an, cùng nguy hiểm, nhưng khoái cảm do trang bức cùng mỹ nhân xung quanh đã sớm khiến hắn không quan tâm.

Ngạo Thiên liếc nhìn Bạch Mặc một cái rồi đưa tay nhận lấy ly rượu, khẽ nâng lên nhấp một ngụm. Hắn không hề nghi ngờ, bởi trong môi trường đông người như vậy, một người phục vụ như Bạch Mặc chẳng có lý do gì để làm điều xấu, và hắn cũng không cảm thấy nguy cơ về ly rượu này.

Ps: sạn thì báo nhe các đại lão hú hú

Bạn đang đọc Ta thật sự là ác nhân? sáng tác bởi tothan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tothan
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.