Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khu Quỷ thuật của Bạch Ngọc (2)

Tiểu thuyết gốc · 2737 chữ

Khung cảnh trôi nhanh, đến đoạn mẫu thân Tiểu Mỹ chết , hai nữ tử ôm nhau khóc. Lũ ma quỷ ngoài thôn luôn muốn đột nhập vào, bóng tối bao phủ khắp nơi.

Nhưng dưới tình thế đó, chiếc kiệu vẫn được hoàn thành. Nhìn Lý Như mệt mỏi cất lại dao khắc, Tiểu Mỹ áy náy nói :

- Xin lỗi, để ngươi làm hết rồi. Đều tại ta, không học được chút tài cán nào từ mẫu thân.

Mẫu thân của Tiểu Mỹ là một tú nữ hiếm có. Nàng giỏi cả cầm kỳ thi họa, không biết vì sao gả đến thôn này. Trong những năm cuối đời, nàng truyền lại toàn bộ nghệ thuật của mình cho hai tiểu cô nương , đáng tiếc Tiểu Mỹ chẳng hiểu một chút gì, nàng không có tài năng. Trái lại Lý Như tiếp thu rất nhanh, thiên phú khủng khiếp làm mẫu thân vô cùng yêu thích. Không ít lần mẫu thân vô ý so sánh làm Tiểu Mỹ dần tự ti mặc cảm. Nhưng Lý Như ngây thơ không hề để ý, chỉ tốt bụng an ủi :

- Không sao đâu, ta học thành tài rồi sẽ dạy lại cho ngươi.

Đáng tiếc, kiến thức thôn nhỏ hạn hẹp, khiến Tiểu Mỹ không hiểu cái gọi là thiên tài. Một tiểu cô nương hơn mười tuổi bình thường như nàng nên yên tâm mà vui chơi, chứ không nên đem bản thân so sánh với Lý Như. Giống như bây giờ, nhìn cỗ kiệu được trạm trổ xinh đẹp, trong lòng Tiểu Mỹ càng cảm thấy tự ti và ghen tị không chịu nổi.

Lý Như là người khiến mẫu thân hãnh diện nhất, chứ không phải nàng.

Mấy tháng sau.

Tiểu Hàn càng ngày càng cố gắng theo đuổi Lý Như. Cũng phải thôi, trong đám nam hài tử, hắn là người cao ráo, đẹp trai, tài giỏi nhất. Ít nhất, hắn tự cho bản thân là người có hy vọng nhất. Nhìn dáng vẻ lấy lòng của Tiểu Hàn, Tiểu Mỹ chợt hiểu. À, thì ra hắn không phải là bạch mã hoàng tử của mình. Từ đầu đến cuối, hắn đều chỉ thích một mình Lý Như. Cảm giác thất bại tuyệt vọng ập đến nhưng nàng không thể phát tiết ra được. Ước mơ của nàng đã tan vỡ từ đầu rồi sao ?

Một buổi chiều.

- Tiểu Mỹ, tối nay Tiểu Hàn muốn hẹn gặp ta , nên làm thế nào bây giờ ? - Lý Như lo lắng nắm cánh tay của Tiểu Mỹ.

- Đó là việc của ngươi, không liên quan đến ta. - Tiểu Mỹ lạnh lùng hất tay Lý Như ra. Đây là lần đầu tiên nàng đối xử với chị em thân thiết của mình như thế. Lý Như mở to mắt ngạc nhiên nhìn Tiểu Mỹ, dường như hiểu cái gì đó.

Tối hôm đó, Lý Như dứt khoát từ chối lời thổ lộ của Tiểu Hàn một cách tàn nhẫn, không để lại chút đường lùi nào cho đối phương. Nghe nói Tiểu Hàn khóc lóc thảm thiết chạy về, trông thất bại làm sao. Tiểu Mỹ nghe được, tự nhiên hiểu lý do Lý Như làm như vậy. Nhưng đáy lòng nàng, không hề có chút cảm kích, trái lại là mầm mống căm ghét bắt đầu nảy sinh.

Ngươi đang thương hại ta ?

A, ta từ nhỏ đến giờ cũng chỉ đáng nhận được sự thương hại của ngươi. Bạch mã hoàng tử của ta trong mắt ngươi cũng là thứ có thể đem ra bố thí. Ta thật thảm hại như vậy sao ?

Linh hồn Tiểu Mỹ được cảm nhận lại nỗi đau từ lâu một cách trọn vẹn. Khuôn mặt nàng dần trở nên vặn vẹo, điên cuồng, tự ti. Trong khi đó linh hồn Bạch Ngọc lại ngơ ngác khó hiểu. Ta từ chối tên nhóc đó là điều đương nhiên a . Hắn làm sao so sánh được với ca ca !

Khung cảnh thay đổi. Đó là hình ảnh cái hôm định mệnh, khi Thanh Mộc đạo nhân công bố về sự thật của việc ma quỷ bao vây quanh làng hơn chục năm. Cả hai linh hồn đều cảm nhận được, cảm giác của Tiểu Mỹ khi biết Lý Như chính là nguồn cơn của sự việc, ngoài căm hận, chính là nhẹ nhõm và thoải mái. A, đúng vậy, nó là ma quỷ hại chết mẫu thân. Nó xinh đẹp hơn bản thân, tài năng hơn bản thân, chính là dùng sức mạnh ma quỷ ! Tiểu Mỹ đem tất cả thua cuộc, tự ti mà bản thân luôn phải chịu đựng từ nhỏ, quy cho sức mạnh ma quỷ của Lý Như. Sau khoảnh khắc đó, thế giới của nàng đổi mới, tràn ngập hạnh phúc và ấm áp chưa bao giờ có.

Tiểu Mỹ đột nhiên nhìn sang Tiểu Hàn. Hắn ta đứng chết trân, không dám tin vào sự thật. Nàng có thể nhận ra vẻ sợ hãi trên khuôn mặt hắn. Trên môi đột nhiên nở nụ cười. Cứ tiếp tục đi. Ngươi càng sợ hãi, xa lánh nàng thì chắc chắn sẽ thoát khỏi tà thuật mê hoặc của nàng ! Khi không còn bị ma quỷ che mắt, ngươi chắc chắn sẽ nhận ra ta - chính là cô dâu luôn chờ đợi ngươi.

Ba năm sau.

Sau khi Lý Như bị mang đi, Tiểu Mỹ liền không để ý đến nàng nữa. Nghe nói đang bị nhốt ở đâu đó. Tất cả mọi người hầu như quên mất nàng, cái tên đó đã trở thành điều cấm kỵ trong Thanh Hoa thôn. Thanh Mộc đạo nhân còn đặc biệt ra lệnh không được bàn tán liên quan đến nàng. Đối với Tiểu Mỹ, điều đó thật tốt. Giờ đây, nàng đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp tròn mười sáu, những thiếu niên xưa kia theo đuổi Lý Như đều chuyển sang theo đuổi nàng....

Trừ một người.

Tiểu Hàn hôm nay đi làm ruộng về vẫn như cũ đứng trước cửa nhà Lý Như một lúc lâu như thói quen. Một lúc sau, hắn thở dài, thất lạc trở về. Hắn đã lặp đi lặp lại hành động này suốt mấy năm nay, đáng tiếc không lần nào dám bước vào trong tìm kiếm bóng hình thân thuộc. Giá như hôm ấy hắn can đảm hơn một chút, đứng ra giữ lại nàng.... Ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng của Lý Như hôm đó vẫn ám ảnh hắn cho đến bây giờ.

Tiểu Hàn không biết, cũng có một đôi mắt luôn theo dõi hắn. Không sai, đó là Tiểu Mỹ. Nàng vẫn kiên nhẫn bám theo hắn, đợi chờ cái ngày hắn thoát khỏi tà thuật ma quỷ của Lý Như. Nhưng, ba năm là quá đủ rồi. Nàng không còn đủ thời gian, cũng như kiên nhẫn nữa.

Bên trong bóng tối, Tiểu Mỹ bất ngờ xuất hiện, dùng thân thể mềm mại ôm lấy Tiểu Hàn từ phía sau.

- Tiểu Hàn, ta thích ngươi.

Tiểu Hàn không bất ngờ, ba năm nay, Tiểu Mỹ đã làm như thế không ít lần. Hắn bình tĩnh đẩy nàng ra, lắc đầu nói :

- Xin lỗi, ta thích Lý Như.

Dương Vũ đang tập trung hóng hớt suýt bật cười, thiếu chút nữa bại lộ, cũng may hắn nhịn lại được. Tên nhóc này thật biết liếm a ! Thực ra từ lúc cảm nhận được khí tức của Khu Quỷ Thuật ,hắn đã trở lại, phát hiện ra cỗ kiệu gần như bị phá hủy tới nơi. Không thể không nói Bạch Ngọc đúng là người có đại khí vận, Tiểu Mỹ muốn giết nàng đúng là si tâm vọng tưởng. Dương Vũ vào trong phát hiện ra Bạch Ngọc ngã ngồi trong đống đổ nát, trước hết cầm máu cho nàng rồi dùng Khu Quỷ Thuật của bản thân cộng hưởng, trở thành người thứ ba trong không gian riêng của Bạch Ngọc. Nói cách khác, Bạch Ngọc cho dù dùng Khu Quỷ Thuật thất bại cũng không xảy ra chuyện gì, vì đã có Dương Vũ chống lưng. Thậm chí bây giờ hắn can thiệp vào bắt lấy Tiểu Mỹ cũng không sao... Nhưng hắn không nỡ a ! Cơ hội thăm dò thêm thông tin về Vong Linh thôn, ngu gì không nắm lấy.

Mặc kệ Dương Vũ suy nghĩ lung tung, khung cảnh vẫn tiếp tục thay đổi. Tiểu Mỹ sau lần bị từ chối này trực tiếp như giọt nước tràn ly. Nàng trở về nhà khóc lóc một hồi, sau đó khuôn mặt thanh tú xuất hiện nét tàn nhẫn độc ác.

Mùa thu năm ấy, trời đột ngột trở lạnh, nhưng khắp thôn tràn ngập vui mừng, vì bây giờ chính là mùa thu hoạch. Ruộng lúa nhà ai cũng vàng ươm đẹp đẽ, nhất là nhà Tiểu Mỹ, bởi nhà nàng là một trong những hộ giàu có nhất thôn, có người làm thuê. Giữa lúc mọi người cùng nhau thu hoạch thực phẩm tích trữ cho mùa đông, một tiếng hét thảm vang lên. Hoá ra, ruộng nhà Tiểu Hàn bị kẻ nào đó phá hủy, những sợi lúa đẹp mắt vàng ươm nay bị chém tan nát, không thể ăn được nữa. Kẻ thủ ác dùng một con dao, trong đêm chém như điên xuống ruộng lúa, còn dùng chân dày xéo. Không biết Tiểu Hàn kết mối thâm thù ở đâu mà bị hại thảm như vậy. Nhà hắn còn có hai cha mẹ già, nếu không có thực phẩm cho mùa đông năm nay, chắc chắn không thể sống sót.

Tiểu Hàn cũng không có đi điều tra hung thủ , hắn vội vàng đi khắp nơi vậy mượn thóc dành cho mùa đông. Thế nhưng sự thật phũ phàng. Bình thường hắn làm người cũng không tệ, được mọi người quý mến, nhưng chẳng hiểu sao lần này đến nhà ai cũng đuổi hắn đi, rồi giận dữ đóng sập cửa, cứ như muốn tránh một thứ ôn dịch. Cuối cùng, chỉ có Tiểu Nam tốt bụng tiết lộ một chút sự thật : Thanh Mộc đạo nhân không biết vì sao đã thông báo cho tất cả người dân rằng Tiểu Hàn trợ trụ vi ngược, từng giúp Lý Như làm điều xấu nên bị báo ứng.

Tiểu Hàn ngơ ngác không hiểu, nhưng lập tức nghĩ đến Tiểu Mỹ. Nàng là đệ tử duy nhất của Thanh Mộc đạo nhân, chắc hẳn nên biết gì đó a. Hắn không nói nhiều lập tức chạy đến căn nhà to lớn của Tiểu Mỹ, đây là lần đầu tiên hắn chủ động tới chỗ này. Ngoài cửa không ngờ là nữ tử mặc áo lông chồn, trang điểm xinh đẹp tựa cô dâu như đang đợi hắn. Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng ẩn chứa vẻ chiếm hữu cuồng nhiệt của nàng, Tiểu Hàn đột nhiên cảm thấy không cần chất vấn nữa. Hắn đã hiểu ra tất cả.

- Tiểu Hàn, ta thích ngươi - Tiểu Mỹ nhắc lại một lần nữa, nhưng lần này khuôn mặt xuất hiện vẻ đắc ý cùng hạnh phúc như đã biết trước kết quả.

- Hảo. - Tiểu Hàn chết lặng đáp lại. Để cứu mạng phụ mẫu, hắn không còn sự lựa chọn nào khác.

Hai tuần sau, đám cưới được tổ chức. Thanh Mộc đạo nhân thông báo mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, thế là mọi người lại yêu quý Tiểu Hàn như trước, đến dự rất đông. Tân lang rất tuấn tú , tân nương rất xinh đẹp , ai cũng khen là đôi thanh mai trúc mã, kim đồng ngọc nữ.

Thời gian của đám cưới trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến phần uống rượu giao bôi. Tiểu Hàn đặc biệt coi trọng phần này, hắn tự mình chuẩn bị chén cùng rượu, làm cho Tiểu Mỹ cảm thấy vô cùng ấm áp hạnh phúc .

- Sau nghi thức này, các ngươi sẽ trở thành vợ chồng, có đồng ý không ?

Cả hai người đều không trả lời, tâm ý tương thông nhìn đối phương rồi uống rượu cùng một lúc thay cho đáp án. Từ nay , họ chính thức trở thành phu thê, cùng sinh cùng tử, hoàn thành ước mơ bấy lâu nay của Tiểu Mỹ.

Tiếp theo, là nghi thức đón dâu. Đôi nam nữ cùng nhau bước lên kiệu - chiếc kiệu mà xưa kia họ cùng nhau làm, rất đẹp mắt và có ý nghĩa kỷ niệm. Ít nhất, đó là theo lời người dẫn chương trình.

Bên trong kiệu.

- Hàn ca, ngươi hôm nay làm ta thật hạnh phúc. - Tiểu Mỹ xinh đẹp rạng ngời ôm lấy tay tình lang, nói nhỏ.

- Ngươi thích là tốt. - Tiểu Hàn thờ ơ đáp lại, đôi mắt dịu dàng dõi theo hoạ tiết trong kiệu hoa. Hắn đã tận mắt chứng kiến người khắc những ký hiệu đẹp mắt này, đúng là hoàn mỹ không chút tỳ vết như bản thân nàng vậy.

Tiểu Mỹ vẫn đắm chìm trong hạnh phúc, không có chú ý sự khác biệt của tân lang. Nàng đỏ mặt thì thầm :

- Chúng ta có nên đổi cách xưng hô không, phu...phu quân?

- A, vậy mời ngươi đi chết, thê tử. - Tiểu Hàn cười lạnh nói.

Tầm mắt Tiểu Mỹ đột ngột mờ đi, máu tươi chảy ra từ mũi và tai nàng. Nàng không thể tin kêu lên:

- Ngươi, ngươi hạ độc ?

- Đúng thì làm sao ? - Tiểu Hàn cười nhạt, nhưng mũi và tai hắn cũng bắt đầu chảy máu.

Thấy tình lang như vậy, Tiểu Mỹ nhất thời không quan tâm đến bản thân, lại gần muốn lau máu cho hắn :

- Sao ngươi cũng bị như vậy?

Tiểu Hàn không có che dấu nữa, căm ghét đẩy nàng ngã xuống sàn kiệu. Hắn cười lạnh :

- Nếu chúng ta không cùng chết, làm sao họ có thể kết luận đây là một vụ tai nạn ? Ai sẽ chăm sóc gia đình ta ?

Tiểu Mỹ bây giờ mới hiểu. Sau khi kết hôn, hai người chính là vợ chồng, đồng thời thông gia hai bên cũng bị trói buộc, phải chăm sóc lẫn nhau cho phải đạo nghĩa. Nhà Tiểu Mỹ giàu như vậy, chăm lo hai lão phụ mẫu căn bản chỉ là việc tiện tay. Đó là lý do Tiểu Hàn đợi sau khi kết hôn mới quyết định giết thê tử.

- Sao ngươi lại làm đến mức này ? - Tiểu Mỹ bất lực ngã trên sàn kiệu, nước mắt và máu chảy lẫn khuôn mặt - Vì Lý Như mà ngươi không muốn cưới ta đến thế sao ?

Tiểu Hàn nhắm mắt cười nhạo :

- Ngươi ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng. Ta giết ngươi, chính là trừ hại cho dân.

Nói xong, hắn tắt thở. Tiểu Mỹ bất lực nằm dưới sàn, trong giây phút cuối đời, vậy mà nàng lại không hận nổi ai ngoài chính bản thân mình.

- Vậy, xem xong rồi, ngươi nghĩ như thế nào ? - Linh hồn Tiểu Mỹ thưởng thức bộ phim cuộc đời của mình, vậy mà lại tò mò đi hỏi Bạch Ngọc.

Bạch Ngọc trái lại không có tý cảm thán nào, chỉ khó hiểu nhìn đối phương, thắc mắc :

- Nếu ngươi yêu hắn như vậy, sao không giết hắn ngày từ đầu ?

- ....? - Tiểu Mỹ triệt để mộng bức.

Bạch Ngọc tiếp tục khuyên bảo :

- Ngươi nghĩ xem, sau khi hắn từ chối, ngươi giết hắn rồi chặt ra ăn, không phải hắn sẽ ở cùng với ngươi mãi mãi sao ?

Tiểu Mỹ không kìm được muốn kêu biến thái, nhưng nàng chợt ngẫm nghĩ lại.

Ừ, nghe cũng có lý.

- Ngươi đúng là thiên tài, Lý Như - Tiểu Mỹ không kìm được mà giơ ngón tay cái.

- Không có, ngươi mới đúng. - Bạch Ngọc ngắt lời, tán dương ngược lại - Ý tưởng chặt hết tay chân rồi giữ hắn bên mình nghe cũng không tồi.

- Phải không ? Ta mất mấy tháng mới nghĩ ra được đó !

Dương Vũ nghe đến đây, sắc mặt lập tức trở nên quái dị không chịu được. Tiểu muội muội dễ thương của hắn đâu rồi ?

Bạn đang đọc Ta thế mà là Thiên Sinh Mị Thể sáng tác bởi kienyhhyduy

Truyện Ta thế mà là Thiên Sinh Mị Thể tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kienyhhyduy
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.