Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chồng. Bọn họ ăn hiếp em!

Phiên bản Dịch · 2841 chữ

Edit: Canhcutbietbay

Kỷ Khinh Khinh không thích nữ chính trong tiểu thuyết này.

Trong tiểu thuyết xây dựng hình tượng nữ chính Thẩm Vi Vi là một đoá hoa trắng kiên cường, cô ta đơn thuần lương thiện, hào quang nữ chính khiến cho mọi người xung quanh vừa gặp đã thích, bởi vì đam mê diễn xuất thêm ngoại hình xinh đẹp bị người săn tìm ngôi sao kéo vào giới giải trí, nhưng cô không có gia thế cũng không có chỗ dựa , trong giới giới giải trí khó khăn từng bước đi lên.

Nếu đúng thật là từng bước trèo lên thì cũng thôi đi, nhưng hết lần này tới lần khác Thẩm Vi Vi trong giới giải trí mọi việc đều thuận lợi, cùng không ít nam minh tinh nảy sinh cảm tình, cũng có quan hệ ái muội, những phiền toái cùng tài nguyên của Thẩm Vi Vi, trong tiểu thuyết đều là nhờ những nam phụ giúp đỡ giải quyết.

Đứng mũi chịu sào, chính là Cô Thiếu Ngu.

Cô Thiếu Ngu là phú nhị đại, toàn thân ngoại trừ có tiền, cái gì cũng không có.

Đầu óc cũng không có.

Hắn cùng nam chính Lục Lệ Đình giống nhau, trong não 10 phần chỉ nghĩ chuyện tình cảm, vì Thẩm Vi Vi, có thể làm bất cứ chuyện gì.

Hiện tại còn cùng não tàn giống nhau bảo vệ Thẩm Vi Vi.

Hai phe ai nấy cũng đều giằng co hơn nửa giờ, Cô Thiếu Ngu lần nữa đứng ngồi không yên.

"Vi Vi, em đừng lương thiện như thế, Kỷ Khinh Khinh kia chính là khi dễ em hiền, cho nên mới không sợ hãi như vậy! Em đừng sợ, hôm nay có anh ở đây, chuyện này anh sẽ thay em bãi bình!"

Kỷ Khinh Khinh cười nhạo, Nha, Cô thiếu gia, đây là anh hùng cứu mỹ nhân?"

Cô Thiếu Ngu quay lại nhìn Kỷ Khinh Khinh, bỗng nhiên ý vị thâm trường cười một tiếng, "Kỷ Khinh Khinh, cô đang ghen tị đúng không?"

Ghen tị?

Kỷ Khinh Khinh lặp đi lặp lại hai chữ này trong đầu, sau đó mới phản ứng được lời Cô Thiếu Ngu nói là có ý tứ gì.

Nói cô ghen tị với Thẩm Vi Vi? Cho nên mới nhiều lần không bỏ qua cho Thẩm Vi Vi?

Kỷ Khinh Khinh thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Mạch não Cô Thiếu Ngu cùng Lục Lệ Đình như thế nào lại giống nhau vậy? Như thế nào đều cảm thấy cô đây bởi vì cô ghen ghét Thẩm Vi Vi nên mới không buông tha cho cô ta.

"Cô không phải vẫn cảm thấy tôi vứt bỏ cô chọn Thẩm Vi Vi, cho nên vẫn một mực ghi hận trong lòng sao? Trong đoàn phim cô còn gây khó dễ cho cô ấy, đi khắp nơi làm cô ấy khó xử, không phải bởi vì tôi sao! Kỷ Khinh Khinh, cô đừng có ảo tưởng nữa! Người tôi thích là Thẩm Vi Vi, đời này tôi cũng sẽ không thích cô! Bất luận cô có lì lợm la liếm thế nào, cô không thay đổi được tình cảm tôi với Vi Vi đâu!"

Cô Thiếu Ngu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, đến nỗi làm cho Kỷ Khinh Khinh sợ ngây người.

Một người sao có thể tự luyến đến mắc này!

Mặt mũi đâu?

Ai cho hắn ta mặt mũi nói những lời này?

"Bây giờ tôi lại vì ghen tị anh chọn cô ta nên mới không bỏ qua cho cô ta? Cô Thiếu Ngu, anh có muốn tôi đưa anh một cái gương để soi không?"

Cô Thiếu Ngu cười lạnh, "Kỷ Khinh Khinh, cô đừng có giấu diếm nữa, về sau còn phải nhìn mặt nhau, đừng làm khó Vi Vi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

"Không khách khí?"

"Cô không phải mới trèo lên nhà giàu mới nổi sao? Tôi cho cô biết, cho dù tên đó có tiền bao nhiêu, tôi cũng phong sát, ai cũng đừng hòng ngăn được! Nếu cô còn muốn lăn lộn trong giới giải trí, thì phải thành thật kẹp chặt cái đuôi của mình, đừng lại khi dễ Vi Vi nữa!"

Thẩm Vi Vi ánh mắt nôn nóng lôi kéo ống tay áo hắn, "Thiếu Ngu, anh đừng nói nữa để tôi nói. Khinh Khinh, thật xin lỗi, chuyện hôm đó là tôi hiểu lầm, lúc tôi ngã xuống tôi thật sự tưởng rằng cô đẩy tôi, may mắn sau này có video chứng minh trong sạch cho cô, nếu không..."

"Vi Vi!" Cô Thiếu Ngu đánh gãy lời cô, "Em xin lỗi cô ta làm cái gì? Cho dù không phải do cô ta đẩy, cũng là lỗi của cô ta! Em không sai, em chính là người bị hại, nào có đạo lý nào người bị hại phải xin lỗi chứ?"

"Nhưng mà Kỷ Khinh Khinh bởi vì em mà một tháng nay bị mọi người mắng..."

"Cô ta chỉ bị mắng vài câu, nhưng em phải nằm trên giường lâu như vậy! Em đừng có uỷ khuất chính mình nữa được không?"

Kỷ Khinh Khinh khoé môi giật giật.

Được thôi, trong tiểu thuyết Kỷ Khinh Khinh là nhân vật ngang ngược càn rỡ làm không ít chuyện xấu cô nhận, Cô Thiếu Ngu xem thường cô cũng là chuyện bình thường, tiếp nhận thân thể của nguyên chủ tự khắc sẽ phải thu dọn cục diện rối rắm, cô sẽ nhận, nếu không phải do cô ấy làm, cô tuyệt đối không nhận.

Kỷ Khinh Khinh gõ gõ mặt bàn, hấp dẫn ánh mắt hai người nhìn tới.

"Cô thiếu gia, anh nói là lỗi của tôi, là tại tôi ở đoàn phim gây sự với Thẩm Vi Vi mới làm cho cô ta ngã xuống gò núi, tôi ngược lại muốn hỏi anh, tôi gây sự với cô ta thế nào? Bằng chứng đâu, anh nói tôi nghe đi."

"Bằng chứng không phải trong lòng cô rõ ràng nhất sao!"

"Tôi cũng không rõ!" Kỷ Khinh Khinh thu liễm nụ cười, ánh mắt sáng như tuyết như đao tựa mũi tên bắn về phía hắn, "Anh cứ thề son thề sắt nói tôi tìm cô ta gây phiền toái, vậy anh khẳng định có chứng cứ hoặc đã nghe nói qua? Nói đi, tôi muốn nghe một chút."

Cô Thiếu Ngu nhíu mày, bị Kỷ Khinh Khinh nói 10 phần tự tin đột nhiên mất sạch.

"Lúc ấy không có ai, tôi làm sao phải..."

"Vậy chính là nói cô không biết, cô chỉ đoán mò." Cô đảo ánh mắt nhìn về phía Thẩm Vi Vi, "Thẩm tiểu thư, cô nói xem, lúc ấy tôi và cô đã nói cái gì?"

Đáy mắt Thẩm Vi Vi có tia bối rối, nhưng trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi lập tức trấn định lại, ẩn giấu một sự ngoan lệ không dễ phát giác, cúi đầu xuống, giọng run run nói: "Tôi không nhớ rõ."

Kỷ Khinh Khinh cười nhạo, "Ha, người trong cuộc còn nhớ không rõ, Cô tiên sinh anh đã bổ não thứ gì vậy?"

Phó tổng giám đốc Lê nhìn Thẩm Vi Vi cúi đầu bộ dáng nhẫn nhục đáng thương, đáy lòng không khỏi dâng lên cảm giác thương hại, nhìn về phía Kỷ Khinh Khinh, giọng điệu chứa mấy phần không kiên nhẫn, "Kỷ Khinh Khinh, hôm nay là đến thương lượng, làm sao bây giờ lại thành cãi cọ rồi."

"Phó tổng Lê, ông cho rằng tôi muốn ồn ào? Cả chậu phân chụp trên đầu tôi, tôi sao có thể chịu thiệt thòi lớn như vậy? Đừng vội, chờ tôi tra rõ chuyện này, tôi sẽ từ tốn nói chuyện." Cô quay đầu nhìn về phía Cô Thiếu Ngu, "Cô tiên sinh như đã nói, do tôi bị anh vứt bỏ nên ghen tị với cô ta, ngại quá, thật sự không hề có, có lẽ anh trong mắt người khác rất quý giá, thế nhưng trong mắt tôi, chính là đống phân chó, cho dù có xui xẻo đến nỗi dẫm phải phân chó cũng không muốn dẫm phải anh!"

"Kỷ Khinh Khinh, cô!"

"Về phần trước anh nói với người khác là bị anh bao dưỡng." Kỷ Khinh Khinh cười, "Thật ngại quá, tôi và anh ở bên nhau, cũng không tham tiền của anh, ngoài trừ bạn trai bạn gái gặp nhau tặng hoa , tôi chưa từng nhận bất cứ món quà nào của anh, ngược lại là anh," Cô chỉ chỉ bên hông Cô Thiếu Ngu, "Thắt lưng kia là tôi tặng cho anh, giá trị trọn vẹn 5 chữ số, chiếu theo cách nói của anh, ai tiêu tiền chính là kim chủ, vậy tôi chính là kim chủ của anh, Cô tiên sinh thấy thế nào?"

Cô Thiếu Ngu bị những lời này của Kỷ Khinh Khinh làm cho tức chết.

Hắn nhớ đúng là Kỷ Khinh Khinh tặng cho hắn thắt lưng, nhưng cũng không để tâm, trong nhà hắn có nhiều thắt lưng như vậy, tuỳ tiện mà cầm lấy, nơi nào còn nhớ đâu là do Kỷ Khinh Khinh tặng chứ.

"Còn không phải thắt lưng này sao? Bây giờ tôi lập tức trả tiền cho cô!"

"Tôi không cần tiền, tôi chỉ đòi lại thắt lưng kia." Kỷ Khinh Khinh ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua eo hắn, "Cởi ra, trả cho tôi!"

"Cô... Cô sao lại quá phận như vậy!"

"Quá phận sao? Tôi lại không cảm thấy mình quá phận chút nào." Kỷ Khinh Khinh không hề chớp mắt nhìn hắn, đáy mắt lạnh lẽo không có nhiệt độ, giọng điệu tăng lên, "Ngay bây giờ! Cởi ra! Trả cho tôi!"

Phó tổng Lê xen vào: "Kỷ Khinh Khinh, cô không phải..."

Kỷ Khinh Khinh nhìn về phía ông, "Phó tổng Lê là cảm thấy tôi cố tình gây sự sao? Thế nhưng đây là việc riêng của tôi, tôi muốn bạn trai cũ trả đồ lại cũng không được? Phó tổng Lê còn muốn can thiệp vào chuyện cá nhân sao?"

"Thôi, đừng nói nữa!" Thẩm Vi Vi ngẩng đầu, trong mắt ngấn nước nhìn Kỷ Khinh Khinh, "Thật xin lỗi Khinh Khinh, chuyện này là lỗi của tôi, bất luận cô muốn tôi thế nào cũng được!"

"Cô kể rõ ràng lại mọi chuyện đi, từng cái một." Cô nhìn về phía Cô Thiếu Ngu, "Cô tiên sinh không phải đến một cái thắt lưng của bạn gái cũ cũng không trả chứ? Hay là nói, Cô tiên sinh còn vấn vương tình cũ?"

"Đừng nói hươu nói vượn!" Cô Thiếu Ngu tức giận thở phập phồng, một lần lại thêm một lần bị Kỷ Khinh Khinh khiêu khích, đầu óc 'ong' một tiếng, mất đi lý trí, động thủ kéo thắt lưng trên eo xuống, ném cho Kỷ Khinh Khinh, nghiến răng nghiến lợi, "Trả lại cho cô!"

Kỷ Khinh Khinh không nhận, né qua một bên, thắt lưng rơi xuống đất.

Kỷ Khinh Khinh lấy chân khảy khảy, "Rác rưởi."

"Được rồi, Thẩm tiểu thư, tôi đã giải quyết xong vấn đề với bạn trai cũ, bây giờ nói đến vấn đề của hai chúng ta."

Thẩm Vi Vi thấp giọng nức nở: "Tôi bằng lòng..."

"Không, cô không bằng lòng." Kỷ Khinh Khinh cắt ngang lời cô, "Nếu cô thật sự bằng lòng, ngày hôm nay sẽ không ỷ thế hiếp người."

"Tôi không có!" Thẩm Vi Vi giải thích: "Tôi chỉ là... Chỉ là không muốn bởi vì chuyện giữa hai chúng ta mà ảnh hưởng đến công ty, tôi thật sự có thể chịu hết thảy hậu quả."

Kỷ Khinh Khinh nhìn về phía phó tổng Lê, "Tổng giám đốc, ông cảm thấy việc này nên làm thế nào mới tốt?"

Phó tổng giám đốc Lê nhíu chặt mày, nào có ngờ tới Kỷ Khinh Khinh bình thường ngực to não phẳng hôm nay lại dẻo mồm dẻo miệng như vậy chứ, "Cái này... Vậy để Vi Vi nói tiếng xin lỗi..."

"Vậy được, chiếu theo cách nói của phó tổng Lê đây, cô đăng lên Weibo nói xin lỗi tôi, chuyện xảy ra một tháng qua, cô phải giải thích toàn bộ chân tướng, thái độ thành khẩn, đừng để tôi lại bị hiểu lầm nữa, mặt khác, cô đã từng tìm tôi bắt tôi bồi thường hai ngàn vạn nếu không khiến cho tôi ngồi tù cũng phải viết lên, còn nữa, chúng ta ngày đó có phát sinh xung đột hay không, video vẫn còn ở đó, tôi sẽ tìm người đọc khẩu hình ghi lại cuộc nói chuyện ngày hôm đó."

Cô tìm Thẩm Vi Vi đòi bồi thường tiền không có nghĩa lý gì, 'kim chủ' của cô ta nhiều như vậy, bồi thường bao nhiêu cũng bồi được.

Thứ cô muốn chính là chân tướng, đã tiếp nhận cục diện rối rắm của Kỷ Khinh Khinh, tự khắc sẽ chậm rãi thu dọn.

Đầu tiên phải bắt đầu từ nhân phẩm.

Hy vọng vẫn còn cứu vớt được.

Trong lòng Thẩm Vi Vi không rõ bắt cô ả làm những việc này là có ý gì, nếu quả thực bắt cô ta phải làm như thế, vậy trong sự kiện này ả hoàn toàn không chiếm được thế thượng phong.

Lúc trước chỉ là lợi dụng không ít fans của minh tinh khác trên mạng hợp nhau công kích Kỷ Khinh Khinh, ngay lúc chân tướng mơ hồ, còn tăng thêm thuỷ quân kích động cảm xúc, sau đó mới có thể hoàn toàn bôi đen Kỷ Khinh Khinh, nhưng bây giờ...

"Cô không đồng ý, tôi sẽ tiếp tục kiện cô!"

Thẩm Vi Vi vô cùng thống hận bản thân thế lực đơn bạc, cắn răng dằn lại lửa giận trong lòng, nghẹn ngào đến gần như phát khóc, "... Được, tôi đồng ý với cô."

Cô Thiếu Ngu tức giận mắng người, "Kỷ Khinh Khinh cô quá đáng!"

"Tôi quá đáng chỗ nào? Thẩm Vi Vi trước kia muốn kiện tôi, bắt tôi phải bồi thường 2 ngàn vạn sao không cảm thấy cô ta quá đáng?"

"Đó là vì Vi Vì bị thương lại còn gãy xương, cả trên mặt cũng... Cô huỷ hoại tiền đồ của cô ấy!"

Kỷ Khinh Khinh trợn mắt nhìn hắn, không lưu tình đáp, "Một minh tinh nhỏ tuyến 18 lấy tiền đồ đâu ra."

Thẩm Vi Vi cắn chặt môi dưới, cúi đầu, hồi lâu không nói câu gì.

Lòng bàn tay bấu lại thật chặt, cô ta phải kiệt lực khống chế bản thân mới không làm cho cảm xúc mình mất kiểm soát. Cô sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ngày hôm nay, mãi mãi không quên!

Kỷ Khinh Khinh bùng nổ oán khí xong thật thoải mái, thân thể nhẹ nhàng, cười nhìn phó tổng giám đốc Lê, "Phó tổng Lê, giải quyết đi."

Phó tổng giám đốc Lê hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Khinh Khinh.

Cô Thiếu Ngu buông lời hung ác, "Kỷ Khinh Khinh, tôi nhất định... Tôi nhất định phải phong sát cô!"

Kỷ Khinh Khinh nhìn eo hắn, "Cô tiên sinh, trước đó hãy chú ý đến lưng quần mình rồi hãy đề cập đến chuyện sinh sát."

Cô Thiếu Ngu tức ngực, bị cách nói này của Kỷ Khinh Khinh, làm cho hắn quên mất, vô ý thức kéo quần, cúi đầu xuống, mặc dù không có thắt lưng, nhưng quần nào dễ dàng rơi xuống như vậy, lúc này mới ý thức được mình bị Kỷ Khinh Khinh đùa bỡn.

"Kỷ Khinh Khinh!"

Dây thần kinh lý trí của Cô Thiếu Ngu như muốn căng đứt, không quan tâm đến phong độ quái gì nữa, vòng qua bàn đi về phía Kỷ Khinh Khinh.

"Thiếu Ngu, anh đừng như vậy! Đừng xúc động Thiếu Ngu!" Thẩm Vi Vi làm bộ muốn đi cản, nhưng mà không đến ngăn lại.

Tần Việt ngồi cạnh Kỷ Khinh Khinh một mực im lặng không nói gì bỗng đứng dậy, bảo vệ Kỷ Khinh Khinh sau lưng.

Đúng lúc này, cửa phòng họp mở ra.

"Tôi vừa rồi nghe thấy, cậu muốn phong sát ai?"

Lục Lệ Hành tấm lưng thẳng tắp đứng ngoài cửa, mắt hơi híp lại nhìn mấy người trong phòng họp, đáy mắt âm trầm bất định.

Vô cùng đột ngột chính là, tay trái anh còn ôm bó hoa 99 đoá hoa hồng, giống như là đến tặng cho người mình thích một sự lãng mạn kinh hỉ.

"Chồng." Kỷ Khinh Khinh đau buồn xót xa, cả đầu vùi vào trong ngực Lục Lệ Hành, rưng rưng lên án, "Bọn họ ăn hiếp em!"

Còn không phải chỉ có mỗi mình cô ta biết giả tạo thôi sao?

Mọi người ai cũng đều là diễn viên, ai mà sợ ai!

—— "HP+1, HP hiện tại 1,5 tiếng."

Bạn đang đọc Ta Tuổi Còn Trẻ Nghĩ Thủ Hoạt Quả (Dịch) của Công Tử Văn Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Canhcutbietbay
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.