Lục Lệ Hành không muốn nói chuyện
Edit: Canhcutbietbay
Lục Lệ Hành cảm thấy mình không có chửi thề thật cmn tu dưỡng tốt.
Mắt thấy Kỷ Khinh Khinh nắm lấy chốt cửa, Lục Lệ Hành vững vàng gọi cô lại: "Đứng lại."
Đi đến cạnh cửa Kỷ Khinh Khinh xoay người lại, không kiên nhẫn nhìn anh, "Lục tiên sinh, lại có chuyện gì?"
Một ngày ở chung ngắn ngủi, Kỷ Khinh Khinh cảm thấy Lục Lệ Hành đã sự kiên nhẫn của cô làm hao mòn sạch sẽ, vốn thấy anh thật đáng thương còn quá trẻ không còn sống lâu nữa, nhưng bây giờ nhìn anh ta có tinh thần như thế, chỗ nào giống người sắp chết?
Ở đây chiếu cố anh ta còn bị khinh bỉ không bằng đi an ủi Lục lão tiên sinh.
Chẳng qua ngẫm lại, trong tiểu thuyết Lục Lệ Hành tính tình vốn bất định, bất quá bộ dáng này là bản tính của anh ta mà thôi, may mà Lục Lệ Hành không còn sống lâu nữa, nếu không cô làm vợ tên này, một ngày nào đó sẽ bị tức chết!
"Cô qua đây."
Kỷ Khinh Khinh đứng tại chỗ không nhúc nhích, không chịu đi qua, "Lục tiên sinh, có chuyện gì anh nói thẳng đi, tôi nghe."
Lục Lệ Hành thật cảm giác mình là tôn tử, kiệt lực lộ ra bản thân bình sinh nhất ôn hòa sắc mặt, "Giúp ta lấy thuốc."
*tôn tử: cháu trai gọi bằng ông bà
*kiệt lực: không còn hơi sức
*chú thích cho mấy bạn không hiểu chỗ này: anh nam9 cố thể hiện lúc nãy mình ổn chứ thật ra là k có sức ( chương trước chọc nữ9 ấy ) thực ra ổng khỏe thấy bà :v vì làm nhiệm vụ nên diễn
"Thuốc?" Kỷ Khinh Khinh sắc mặt trắng nhợt, trong nháy mắt khẩn trương lên.
Đấu võ mồm là đấu võ mồm, nhưng thân thể là đại sự, không ngừng lục tung tìm thuốc cho anh, "Cái nào? Là cái lọ màu trắng sao? Hay là màu lam?"
"Màu trắng."
Kỷ Khinh Khinh vội vàng đem lọ màu trắng đưa đến trước mắt anh, "Cái này sao?"
Kỷ Khinh Khinh trên mặt thần sắc lo lắng lấy lòng anh, Lục Lệ Hành khóe miệng cong nhẹ, không phải không được sao?
"Không phải."
Kỷ Khinh Khinh quay người liền muốn đi tìm một lọ khác, Lục Lệ Hành lại đem chân hướng phía trước duỗi nửa thước, Kỷ Khinh Khinh trong lòng nôn nóng, không có chú ý dưới chân, không đề phòng trực tiếp bị Lục Lệ Hành cho trượt chân, hướng phía trước đánh tới.
Nhưng mà Lục Lệ Hành đã sớm chuẩn bị, một tay ôm eo cô thật chặt, một tay nắm chặt lòng bàn tay cô, đem Kỷ Khinh Khinh gắt gao ôm trong ngực.
Lọ thuốc màu trắng rơi trên mặt đất.
—— "Nhiệm vụ hoàn thành, HP +2, HP hiện tại là hai giờ."
Lục Lệ Hành chưa từng cùng người phụ nữ nào có khoảng cách gần như thế, ngẩng đầu nhìn lên, cái cổ Kỷ Khinh Khinh tinh tế trắng nõn tỏa ra mùi thơm cơ thể, xâm nhập vào khoang mũi Lục Lệ Hành, kích thích bản năng bẩm sinh của đàn ông.
Ngón tay mềm mại chạm vào da thịt rắn chắc.
Lục Lệ Hành hầu kết kịch liệt co rúm, tự nhủ không nên phân tâm, giờ khắc này ở trong cơ thể chậm rãi thẩm thấu ra.
Nhịp tim dần dần gia tốc.
Loại cảm giác này rất tốt đẹp, nhưng lý trí nói cho anh biết, phụ nữ là uy hiếp, không thể luân hãm.
Kỷ Khinh Khinh bị sắc mặt trắng bệch của Lục Lệ Hành dọa sợ, từ trên người anh tránh ra, khẩn trương nhìn anh từ trên xuống dưới, sợ bản thân ngã trúng anh mà đi đời nhà ma, "Anh không sao chứ?"
Lục Lệ Hành dời tầm mắt, buông tay cô, "Cô đi ra ngoài trước đi."
"Tôi giúp anh gọi bác sĩ. . ."
"Không cần, " Lục Lệ Hành xoay người nhắm mắt tỉnh táo lại, nhặt lọ thuốc trên đất lên, nhìn qua, "Là tôi nhìn nhầm, là lọ này."
Anh lấy ra 2 viên nuốt vào, "Tôi không sao, nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi."
Kỷ Khinh Khinh vẫn còn có chút lo lắng, luôn cảm thấy vừa rồi tâm tình Lục Lệ Hành tâm tình bất thường là do cô chọc tức anh, đi ra ngoài gọi bác sĩ gia đình tới kiểm tra cho Lục Lệ Hành.
Đợi Kỷ Khinh Khinh đi ra ngoài, Lục Lệ Hành lúc này mới cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại.
Lục Lệ Hành vừa cúp máy, Kỷ Khinh Khinh liền dẫn bác sĩ đến kiểm tra thân thể anh.
Người Lục gia kỳ thật cũng đều trong lòng nghi ngờ, từ bệnh viện trở về đến bây giờ, Lục Lệ Hành cũng không giống bệnh nhân sắp chết, cực kì có tinh thần.
Nhưng mà thông qua dụng cụ lớn nhỏ kiểm tra kết quả vẫn như cũ cho thấy, thân thể Lục Lệ Hành đã là sơn cùng thủy tận*, có thể cân nhắc an bài hậu sự.
*sơn cùng thủy tận: những vùng xa xôi nhất, sức người khó lòng tới được (ý ở đây là không thể cứu được nữa )
Lục lão tiên sinh lần nữa thất vọng rời đi.
Màn đêm dần dần buông xuống, biệt thự Lục gia đèn sáng trưng, đám người hầu y nguyên bận tối mày tối mặt, Kỷ Khinh Khinh biết, bọn họ đây là vội vàng chuẩn bị tang lễ cho Lục Lệ Hành, có lẽ mấy ngày sau cô thành quả phụ của Lục Lệ Hành, lễ phục màu đen, mang theo hoa trắng, cầm ảnh đen trắng Lục Lệ Hành, đem kỹ năng diễn xuất cả đời khóc đến hai mắt sưng đỏ.
Cô không muốn gây thêm phiền toái cho người khác, dì Bùi chuẩn bị cho cô phòng khách nghỉ ngơi một lát, dự định đi xem Lục lão tiên sinh một chút.
Lão tiên sinh trung niên mất con, lão niên mất tôn, cái biệt thự này to như vậy về sau thiếu một người, cũng không biết sẽ quạnh quẽ như thế nào, Lục lão tiên sinh làm cho cô có ảo tưởng như ông nội của mình, cô thực sự không muốn nhìn thấy ông lão hiền từ cứ chán chường như vậy.
"Thiếu phu nhân, lão tiên sinh mời cô dùng cơm tối."
Vừa ra cửa, liền có người hầu dẫn đến phòng ăn, lão tiên sinh đã ngồi ở vị trí chủ nhà, thần sắc uể oải, nuốt không trôi, thấy Kỷ Khinh Khinh, thân thiết chào hỏi cô tới dùng cơm.
Dì Bùi kéo ghế bên phải lão tiên sinh, trên bàn ăn đều là món thanh đạm.
"Khinh Khinh a, coi như là nhà mình, muốn ăn cái gì tùy tiện ăn, vừa trở về còn chưa kịp nói một tiếng, ngày bình thường đều là ăn thanh đạm, nếu như không hợp khẩu vị cháu, cháu nói với dì Bùi đi làm."
Kỷ Khinh Khinh vội vàng nói: "Không cần thiết ạ, cháu không kén ăn."
Lục lão gia gật gật đầu, dì Bùi múc cho ông chén canh, "Lão tiên sinh, Nhị thiếu gia thật vất vả trở về, ngài nhìn. . ."
Lục lão gia tử tâm tình càng thêm khó chịu, uống hai ngụm liền không uống, "Đừng đề cập tên súc sinh kia! Bên ngoài nhiều năm như vậy không liên lạc, hiện tại vừa nghe anh trai như vậy liền nhanh. . . Chóng trở về! Sao nó không đợi ông già này chết rồi hẳn quay lại!"
"Lão tiên sinh, ngài đừng nóng giận, Nhị thiếu gia tính tình bướng bỉnh chút. . ."
"Chuyện này bà không cần quản, " lão tiên sinh đứng dậy, nói với Kỷ Khinh Khinh: "Khinh Khinh, cháu từ từ ăn, ông đi xem tên súc sinh kia một chút!"
Nói rồi liền đi lên thư phòng trên lầu.
Dì Bùi nhìn bóng lưng Lục lão tiên sinh, sắc mặt lo lắng.
"Dì Bùi, sao vậy?"
Dì Bùi lo âu nhìn thư phòng tầng hai, "Nhị thiếu gia trở về, vừa về đến liền bị lão tiên sinh nhốt thư phòng, chỉ sợ là bị đánh."
Nhị thiếu gia là em trai Lục Lệ Hành, cũng là nam chính Lục Lệ Đình trong tiểu thuyết, cha mẹ đều mất khi còn nhỏ, được ông nội nuôi lớn, hai đứa bé cùng nhau lớn lên, về phương diện chăm sóc, Lục lão tiên sinh khó tránh khỏi có chỗ coi nhẹ.
Lục Lệ Hành làm người ổn trọng, mà Lục Lệ Đình lại làm việc phản nghịch quái đản, hai anh em tính tình hoàn toàn trái ngược nhau, trong lòng Lục lão tiên sinh, vừa ý nhất sự thành thục ổn trọng của Lục Lệ Hành dốc sức nâng đỡ cháu trai lớn lên quản lý Lục thị.
Lục Lệ Đình bởi vì bất mãn Lục lão tiên sinh an bài hắn với Lục Lệ Hành khác biệt, rời nhà trốn đi, nghĩ dựa vào hai tay của mình dốc sức gây dựng sự nghiệp.
Sau khi Lục Lệ Đình bỏ nhà ra đi liền gặp Kỷ Khinh Khinh, lần thứ nhất lập nghiệp thất bại, lần thứ nhất cảm nhận được lập nghiệp gian khổ, đang mê man ở vị trí mà bản thân từng phỉ nhổ, Kỷ Khinh Khinh xuất hiện như một chùm sáng, chiếu vào đáy lòng của hắn, xua tan vẻ lo lắng âm u trong lòng.
Chỉ tiếc Kỷ Khinh Khinh ngại bần yêu phú, có phú nhị đại thèm nhỏ dãi sắc đẹp Kỷ Khinh Khinh theo đuổi nàng, Kỷ Khinh Khinh không nói hai lời liền đem tiểu tử nghèo Lục Lệ Đình đá bay.
Chuyện này làm Lục Lệ Đình bị đả kích lớn, từ đây tính tình đại biến, cùng với người lúc trước tưởng như hai người, mà trong lòng hắn hận Kỷ Khinh Khinh thấu xương, nhưng lại nhớ mãi không quên cô.
Lục Lệ Đình cũng rất ác độc, trong tiểu thuyết một lần trong tiệc rượu, chính là thời khắc nghèo túng của Kỷ Khinh Khinh chính, ai cũng có thể giẫm đạp lên cô, hắn lại còn bỏ đá xuống giếng, để Kỷ Khinh Khinh lau khô rượu vang trên giày nữ chính.
Hiện tại Lục Lệ Hành bệnh nặng, Lục lão tiên sinh phái người đem Lục Lệ Đình tìm trở về, anh trai sắp chết, cũng là thời điểm em trai trở lại tiếp nhận Lục thị.
Phanh ——
Trên lầu tựa hồ có đồ vật gì đập vào cửa, dì Bùi bận bịu lên lầu, vừa tới cửa thư phòng, cửa phòng bỗng nhiên bị kéo ra, hành lang tia sáng yếu chiếu lên người đàn ông đứng yên, ánh sáng trong thư phòng lộ ra bị hắn cản hơn phân nửa, cùng Bùi di đối mặt.
Bùi di rưng rưng nhìn hắn, "Nhị thiếu gia, cậu rốt cục cũng trở về. . ."
Lục Lệ Đình cùng với Lục Lệ Hành dáng dấp khá giống nhau, ngũ quan mặt mày sắc bén, mặc dù so với Lục Lệ Hành trẻ hơn, nhưng lệ khí trên người cùng uy thế không thể so với Lục Lệ Hành.
Có lẽ bị Lục lão gia mắng trong thư phòng, hơi thở Lục Lệ Đình không thuận, hít sâu mấy hơi, "Dì Bùi, anh tôi đâu?"
"Đại thiếu gia trong phòng, bác sĩ nói. . .Có khả năng chính là mấy ngày nữa, cậu đi xem một chút đi."
Lục Lệ Đình gật đầu.
Hai anh em cũng không có quá nhiều lời muốn nói, mặc dù là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng quan hệ cũng không thân thiết, tính cách hoàn toàn tương phản, hàn huyên hai câu, Lục Lệ Đình chờ đợi không đến mười phút liền rời phòng Lục Lệ Hành.
Lục Lệ Đình cảm thấy có chút kỳ quái, ông nội nói Lục Lệ Hành bệnh tình nguy kịch, dì Bùi còn nói khả năng chính là mấy ngày nữa, nhưng hắn nhìn Lục Lệ Hành tinh thần không tồi, cùng hắn nói chuyện trời đất hoàn toàn không giống bệnh nhân hấp hối.
Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra, Lục Lệ Đình không có tinh lực suy nghĩ, hắn bị Lục lão tiên sinh tìm trở về, phong trần mệt mỏi một đêm không ngủ, vừa rồi ở thư phòng quỳ lâu như vậy, thể xác tinh thần đều mệt, hiện tại rất muốn tắm rửa ngủ một giấc.
Ánh mắt rơi vào góc rẽ hành lang, trước mắt thấy bóng lưng tựa hồ quen thuộc kia, Lục Lệ Đình xoa xoa mi tâm, đáy lòng cười lạnh chính mình, lâu như vậy lại còn nghĩ đến người phụ nữ lả lơi ong bướm kia!
Tiếng bước chân vang lên, một bóng lưng xuất hiện chỗ rẽ cầu thang, Lục Lệ Đình có mấy phần nhìn quen mắt, mi tâm hơi nhíu, tựa hồ nghĩ tới điều gì, sau đó nhưng lại tự giễu cười một tiếng, đây là Lục gia, làm sao lại nhìn thấy người phụ nữ kia.
Ngay lúc Lục Lệ Đình cho là mình hoa mắt lúc, cái bóng lưng kia xoay người lại, nhìn phía Lục Lệ Đình, đáy mắt như Lục Lệ Đình, đều là kinh ngạc.
Hai người yên lặng một giây.
"Kỷ Khinh Khinh!" Lục Lệ Đình đáy mắt dữ tợn đáng sợ, bước nhanh tiến lên, một tay đẩy Kỷ Khinh Khinh vào tường, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ: "Cô làm sao lại ở đây!"
Trái tim Kỷ Khinh Khinh đập nhanh muốn nhảy ra ngoài.
Cô thật hoài nghi mình ngày nào đó sẽ chết vì bệnh tim, một ngày trời, bị hai anh em họ làm cho không ít kinh hãi.
"Tôi vì cái gì không thể ở đây?" Bị chắn ở trên tường Kỷ Khinh Khinh ép buộc mình tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, lời lẽ cứng rắn nói: "Hiện tại tôi là chị dâu cậu, làm phiền cậu tôn trọng một chút được không?"
"Chị dâu?" Lục Lệ Đình nổi giận, nắm chặt nắm đấm nổi gân xanh bên gương mặt Kỷ Khinh Khinh, "Cô nói cái gì?"
Kỷ Khinh Khinh nuốt ngụm nước miếng, hai chân run rẩy, cố giả bộ trấn định, "Tôi nói, hiện tại tôi là chị dâu cậu, vợ của anh trai cậu, chị dâu như mẹ, xin tôn trọng chút!"
"Cô gả cho anh trai tôi? !" Cảm xúc Lục Lệ Đình từ không thể tin chuyển thành nổi giận.
"Đúng, ngày hôm nay gả! Về sau gặp mặt, hi vọng cậu có thể gọi tôi một tiếng Chị dâu!" Kỷ Khinh Khinh ngửa đầu, mặt không trang điểm hướng trời, hai mắt có tầng nước trừng lớn không có cảm giác sợ hãi.
Lục Lệ Đình trong lòng hận không thể xé nát cái mặt nạ trên mặt người phụ nữ này, bộ dáng lương thiện thuần khiết này đời này hắn không bao giờ muốn gặp lại!
Đời này hắn cũng không có khả năng lại bị người phụ nữ này lừa gạt nữa!
Lục Lệ Đình thu liễm tức giận trên mặt, cười lạnh nói: "Tôi biết rồi, cô đây là ghét bỏ tôi không có tiền, liền đến dụ dỗ anh tôi? Muốn chờ anh tôi sau khi chết, kế thừa di sản của hắn, thật sao?"
Bị đoán trúng tiểu tâm tư Kỷ Khinh Khinh chột dạ, mạnh miệng nói: "Đúng, tôi chính là vì tiền của anh cậu đến, thế nào? Cậu có ý kiến gì cũng phải kìm chế, hiện tại tôi là chị dâu cậu, về sau anh cậu chết tôi cũng là chị dâu cậu, đừng không biết lớn nhỏ!"
Lục Lệ Đình nắm chặt nắm đấm, cuối cùng cắn răng giễu cợt: "Làm sao? Phú nhị đại kia bỏ cô, nhanh như vậy liền tìm niềm vui mới? Thế nhưng anh trai tôi sắp chết, cô còn quá trẻ liền làm quả phụ, nhiều khó khăn nha."
Lục Lệ Đình nhục nhã cô, "Tôi nhìn cô sống quả phụ chắc cũng không được đi! Tôi rất muốn biết, cô dùng chiêu gì để dụ dỗ anh trai tôi!"
Kỷ Khinh Khinh bỗng nhiên đem hắn đẩy ra, "Cái này không liên hệ gì tới cậu! Lục Lệ Đình, chúng ta đã sớm chia tay, tôi gả cho ai cùng cậu có quan hệ sao?"
"Cái gì có quan hệ?" Lục Lệ Hành đứng trước cửa thư phòng, mặt mày trầm xuống, con ngươi đen bình tĩnh tĩnh mịch, bộ dáng hững hờ nhìn qua có chút uể oải, cũng không biết nhìn tuồng vui này nhìn bao lâu.
Tâm Kỷ Khinh Khinh lộp bộp một tiếng.
Tuy nói quan hệ vợ chồng của cô cùng Lục Lệ Hành chưa đến một ngày, có thể chiếm được danh xưng Lục phu nhân, ngay trước mặt chồng cùng em chồng mày qua mắt lại giống kiểu gì! Lục Lệ Hành bây giờ còn chưa hấp hối đâu!
Hai anh em mặt đứng đối diện, chiều cao không chênh lệch mấy, khí thế ngang nhau, đem Kỷ Khinh Khinh kẹp ở giữa bị hù đến thẳng lưng.
Lục Lệ Đình lạnh lùng nói: "Anh hai, lai lịch của người phụ nữ này anh rõ sao? Anh liền cưới cô ta!"
"Ừ, biết rõ." Lục Lệ Hành không để ý lắm.
"Đã biết rõ, vậy anh hẳn phải biết cô ta lúc trước. . ."
Kỷ Khinh Khinh vội vàng cướp lời Lục Lệ Đình giải thích trước, "Anh đừng hiểu lầm, tôi cùng cậu ta không có gì!"
Lục Lệ Hành nhắm mắt lại, tuy nói Kỷ Khinh Khinh cùng Lục Lệ Đình nói chuyện anh có chút không nghe rõ, nhưng biểu hiện của hai người này nói cho anh biết, hai người này lúc trước hẳn là có một đoạn quá khứ không thể cho ai biết.
Loại cảm giác này thật giống như thứ mình thích bị người để mắt tới, cũng đang chờ mình rời đi, nhanh chóng cướp đi.
"Chúng tôi chỉ là lúc trước nhận biết. . ."
Chúng tôi?
Hắn lạnh lùng nhìn qua Kỷ Khinh Khinh, "Không cần giải thích, tôi không có hứng thú muốn biết."
Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng không dễ chịu, một cỗ ấm ức không thể nói làm anh vô cớ u ám.
Người phụ nữ không tuân quy củ!
Thân là thê tử của mình còn cùng tiểu thúc của chính mình tử do dự, coi hắn là người chết? !
"Đây là ở nhà, mặc kệ 2 người trước kia có quan hệ gì, tôi hi vọng 2 người có thể làm tròn bổn phận."
Lục Lệ Hành mặt lạnh rời đi.
—— "Cảnh báo tử vong, mời cậu trong vòng nửa tiếng hiểu rõ tình sử của Kỷ Khinh Khinh, cũng thích hợp an ủi, nếu không mời qua đời tại chỗ."
Kỷ Khinh Khinh kinh hô: "Lục tiên sinh, anh thế nào? Bác sĩ! Bác sĩ đâu!"
Sau đó trở nên hỗn loạn, Lục Lệ Hành được Kỷ Khinh Khinh cùng Lục Lệ Đình đỡ vào phòng nằm trên giường, cũng tỏ vẻ cự tuyệt nói chuyện, chỉ muốn an tường* chờ chết.
*an tường: điềm tĩnh, trầm tĩnh
Cắm vào phiếu tên sách
Tác giả có lời muốn nói:
Lục Lệ Hành: Đừng chữa trị chờ chết vậy 【 an tường nằm xuống 】
Đăng bởi | Canhcutbietbay |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 29 |