Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sửa chữa cổng chào (1)

Phiên bản Dịch · 1351 chữ

Sau khi đưa con Thủy Quỷ về miếu Thành Hoàng, Vân Vô Lự tranh thủ về nhà ăn cơm chiều rồi quay lại miếu.

Trường Minh Đăng phát huy công dụng một cách tuyệt vời. Tối qua bà ngoại hắn đã ngủ rất ngon giấc, khiến hắn cảm thấy yên tâm. Thậm chí, hắn còn nghiêm túc nghĩ đến việc sản xuất hàng loạt loại đèn này để bán, vừa giúp người khác có giấc ngủ ngon, vừa tích lũy thêm kinh phí xây dựng miếu.

Nhờ ánh sáng của Trường Minh Đăng, đêm nay Vân Vô Lự cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ tỉnh dậy khi đồng hồ báo thức vang lên.

Sáng sớm, vừa bước ra sân, hắn đã thấy Thủy Quỷ bay từ bóng tối của kiến trúc trong miếu tới, thần thái tràn đầy sức sống. Hóa ra, sau một ngày ngâm mình trong nước giếng linh thiêng, nó đã hồi phục hoàn toàn và trở nên cực kỳ hăng hái.

“Đại ca, có gì cần giúp không?” Thủy Quỷ hồ hởi hỏi.

Vân Vô Lự trả lời một cách tùy tiện: “Ngươi đi cho chó ăn đi.”

Thủy Quỷ nghe xong rùng mình: “Anh trai, ngài lại định dùng ta làm thức ăn cho chó sao!”

Vân Vô Lự liếc nó một cái, bất lực trước sự "nhạy cảm" của nó: “Ta bảo ngươi lấy sữa bột trong tủ ra pha cho Tiểu Hắc, không phải cho nó ăn ngươi.”

Nguy cơ được hóa giải, Thủy Quỷ lập tức hớn hở: “Tuân lệnh!”

Nó nhanh chóng đi chuẩn bị một bát sữa bột cho Tiểu Hắc.

Sáng hôm đó, thôn trưởng đã nắm rõ lịch trình của Vân Vô Lự nên vừa mở cửa miếu, hắn đã thấy ông ta cầm một bó hương và một túi đồ ăn bước tới.

Thôn trưởng cười tươi, giơ túi đồ lên: “Sớm quá ha, Tiểu Lự! Đây là bánh đậu đỏ và xôi gà lá sen, thím cháu cố ý làm cho cháu đấy. Hôm qua chú thấy cháu chỉ ăn mỗi cháo bát bảo buổi sáng, như vậy làm sao đủ sức mà lớn nổi!”

Vân Vô Lự thoáng ngẩn người. Hắn không ngờ thôn trưởng lại để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, có lẽ là ông ta đã nhìn thấy vại cháo hôm qua khi giúp dọn dẹp.

“Cảm ơn chú.” Hắn nhận lấy túi đồ, lòng bàn tay cảm nhận được sự ấm áp xua tan cái lạnh của buổi sáng sớm.

Khi thôn trưởng dâng hương trong điện, Vân Vô Lự ngồi ngoài sân thưởng thức bữa sáng. Món xôi gà lá sen là đặc sản của thành phố Tam Xuyên. Lá sen thơm dịu bao quanh lớp gạo nếp mềm dẻo, khi cắn vào miếng xôi, nhân thịt cùng nấm hương đậm đà lan tỏa.

Đặc biệt, bên trong xôi còn có một phần tư quả trứng gà. Lòng đỏ trứng được ngấm đẫm nước thịt, thơm bùi mà không hề bị khô, mang đến một trải nghiệm vị giác tuyệt vời.

Ăn xong xôi, hắn chuyển sang món bánh đậu đỏ. Bánh được làm rất tinh tế, lớp trên là sữa dừa đông lạnh, bên dưới là lớp bánh đậu đỏ dẻo dai. Mỗi miếng bánh hòa quyện cả hai hương vị, vừa mềm mịn vừa mát lạnh, khiến người ăn chỉ muốn ăn thêm nữa.

Chỉ trong chốc lát, Vân Vô Lự đã ăn liền hai miếng, khuôn mặt đầy vẻ mãn nguyện.

Tiểu Hắc ngồi xổm bên chân, ánh mắt mong đợi. Nó rầm rì làm nũng, khiến Vân Vô Lự không thể không lấy miếng bánh đậu đỏ cuối cùng đưa cho nó. Vừa nhìn thấy, Tiểu Hắc hớn hở đứng bằng hai chân, phe phẩy cái đuôi xù và đôi tai liên tục động đậy.

Nhìn cảnh tượng đó, Vân Vô Lự quên bẵng rằng Tiểu Hắc thực chất là một siêu khuyển Địa Ngục, còn cố tình dùng bánh đậu đỏ để trêu nó. Hắn thích thú nhìn nó nhảy theo miếng bánh, cái đầu nhỏ quay quanh như một chú cún đáng yêu.

“Dễ thương ghê!” Thủy Quỷ cũng quên mất thực chất Tiểu Hắc đáng sợ ra sao, thậm chí còn đưa tay ra định vuốt ve cằm nó.

Nhưng chưa kịp chạm vào, Tiểu Hắc đã ngoạm lấy cả bàn tay Thủy Quỷ.

“Aaaaa! Hắc ca, nhả ra! Cứu ta! Cứu…. cứu quỷ với!” Thủy Quỷ thét lên trong sợ hãi.

Trong lúc đó, thôn trưởng đang tập trung dâng hương trong đại điện. Nghe tiếng hét, ông ta ló đầu ra hỏi: “Tiểu Lự, có chuyện gì thế?”

Vân Vô Lự bình thản lấy miếng bánh còn lại ra dụ Tiểu Hắc nhả tay Thủy Quỷ, rồi mặt không đổi sắc trả lời: “Không có gì đâu chú.”

Thủy Quỷ giơ bàn tay vừa bị Tiểu Hắc cắn, ướt đẫm và đầy nước miếng, khuôn mặt méo xệch đầy tủi thân.

Trưởng thôn nghe ngóng một chút, nhưng khi không thấy gì bất thường, ông cũng không để tâm nữa: “Chắc chú nghe lầm. Tối nay có rảnh thì qua nhà chú ăn cơm nhé?”

Lời mời này vốn đã hứa từ trước, nên Vân Vô Lự không tiện từ chối, chỉ gật đầu đồng ý.

Ngay khi tiễn trưởng thôn xong, một chiếc SUV màu đen bóng bẩy đỗ ngay trước cổng miếu.

Cửa kính xe hạ xuống, một cô gái tóc hồng nhạt nghiêng đầu, nhếch môi huýt sáo với Vân Vô Lự: “Chào cậu, cậu là Vân Vô Lự đúng không?”

Vân Vô Lự khựng lại, đoán chừng hỏi: “Mấy người là nhóm sửa chữa công trình cổ đúng không?”

“Chính xác!”

Cửa xe đồng loạt mở, cô gái tóc hồng bước xuống, theo sau là hai người đàn ông cao lớn mang theo dụng cụ nặng trĩu.

Hai người đàn ông đều trông rất uy nghiêm. Một người có nước da rám nắng, mái tóc húi cua gọn gàng, cơ bắp căng tràn dưới lớp áo bảo hộ. Người kia da trắng, luôn mỉm cười nhưng ánh mắt lại sắc lạnh, không dễ gần chút nào.

Hai dáng vẻ này khiến cô gái tóc hồng thêm phần nhỏ nhắn, đáng yêu như một nữ sinh trung học.

Cô gái bước đến gần, tò mò đi quanh Vân Vô Lự một vòng, ánh mắt sáng lên như đang quan sát một món đồ thú vị.

Vân Vô Lự có chút không thoải mái: “Nhìn gì vậy?”

“Lần đầu tiên ta được gặp một Thành Hoàng còn sống, cảm giác thật kỳ lạ,” Cô gái chậc lưỡi. Đưa tay nhéo má hắn, cô ta hào hứng nói: “Da căng mịn, đầy collagen. Đúng là tuổi trẻ!”

Vân Vô Lự: “...” Đây là loại trưởng bối gì thế này?

Thấy hắn bối rối, người đàn ông da trắng tốt bụng giải thích: “Đây là Lê Lê, người sáng lập và cũng là sư tổ của phòng làm việc chúng tôi. Bà ấy năm nay... 1000 tuổi.”

Vân Vô Lự giật mình: “!!!” Vị này mới thực sự là đại lão trong các đại lão!

Nhưng Lê Lê không giống oán linh, bà ta có dáng vẻ như người bình thường, thậm chí đôi tay còn ấm áp. Chẳng lẽ đây là một đại yêu sống hơn nghìn năm?

Đang định hỏi, Lê Lê đã ngoắc tay, nhẹ nhàng vỗ vào đầu người đàn ông da trắng: “Không được tiết lộ tuổi tác của phụ nữ, thật là bất lịch sự!”

Người đàn ông lập tức cúi đầu, ngoan ngoãn chịu trận như một học trò nhỏ.

Tạm gác lại sự tò mò, Vân Vô Lự dẫn họ đến xem cổng chào của miếu cần được sửa chữa.

Sau khi quan sát cổng chào, Lê Lê gật đầu, kết luận: “Vấn đề nhỏ thôi, giao cho Tiểu Cửu và Tiểu Thập xử lý là được. Tiểu Thành Hoàng, dẫn ta đi tham quan miếu của cậu một chút đi. Chúng ta có lẽ sẽ hợp tác dài lâu đấy.”

Bạn đang đọc Ta Về Quê Làm Ruộng, Vô Tình Kế Thừa Một Miếu Thành Hoàng của Đào Tử Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.