Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chào mừng gia nhập (2)

Phiên bản Dịch · 1211 chữ

Trong nhóm, ngoài hắn ra, hiện có bốn thành viên khác.

Nam quỷ lên tiếng: "Anh thử gửi lời chào đi, rồi sửa ghi chú của mình. Theo quy định nhóm, ghi chú phải có tên, tuổi và ngày giỗ."

Vân Vô Lự sửa ghi chú: "Tiểu Lự, 21 tuổi."

"Anh mới 21 tuổi? Trông trẻ vậy mà đã..." Nam quỷ hơi ngạc nhiên, sau đó nhắc nhở: "Phải thêm ngày giỗ nữa. Chúng tôi xếp bậc dựa trên tuổi âm."

Ngay khi Vân Vô Lự nhập xong thông tin, điện thoại của nam quỷ rung lên, và trong nhóm lập tức xuất hiện hàng loạt tin nhắn chào mừng:

“Hoan nghênh người mới, rải hoa.”

“Người mới chỉ có 21 tuổi à, còn trẻ quá. Đừng lo, làm quỷ thì sống lâu lắm!”

“Người mới, cậu đến đúng lúc lắm. Miếu Thành Hoàng ở đây đã hoang phế từ lâu, lão Thành Hoàng không còn được cúng bái, thần lực yếu nên đã nghỉ hưu. Thành Hoàng mới chắc gì đã là người giỏi giang, nên chúng ta cứ tự do thoải mái!”

“Vui lên, vui lên.”

“Sao người mới không nói gì thế? Tiểu Trần, dẫn cậu ta đến hồ đánh bài đi. Chúng ta sẽ tổ chức nghi thức chào mừng người mới gia nhập nữa.”

Nam quỷ, người vừa mời Vân Vô Lự vào nhóm, chính là Tiểu Trần.

"Đi nào." Tiểu Trần nói, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười đầy quái dị: "Đến hồ với tôi, mọi người sẽ chào đón cậu."

Vân Vô Lự liếc nhìn Tiểu Hắc. Chú chó nhỏ vẫy đuôi, đôi mắt sáng lên đầy hứng thú, dường như cũng rất mong chờ trò chơi mới này.

Vân Vô Lự nhẹ giọng, chậm rãi nói: "Tôi là người mới, mong được quan tâm nhiều hơn.”

Trong khi gõ từng chữ, hàng mi hắn rũ xuống, trông ngoan ngoãn và vô hại đến lạ thường.

Tiểu Trần lặng lẽ cười thầm, nghĩ bụng: “Tiểu quỷ mới chết này trông rất đẹp, còn ăn mặc chỉn chu, vừa nhìn đã biết xuất thân từ gia đình khá giả. Chắc chắn nhà cậu ta đã đốt xuống không ít thứ quý giá. Đây đúng là một con dê béo mà.”

Tiểu Trần cố kìm nén ý nghĩ, giữ vẻ mặt đáng tin cậy của một tiền bối: "Những người khác muốn tổ chức nghi thức chào mừng, để tôi dẫn cậu qua đó nhé. Rất vui đấy, đảm bảo cậu sẽ thích!"

Ngoài ý muốn nằm vùng vào "diễn đàn quỷ", đúng là có chút thú vị, nhưng Vân Vô Lự không để mình bị phân tâm. Đêm nay, điều quan trọng nhất là tìm ra yêu quái cây Phong và giải quyết rắc rối của bà cụ La.

Hắn định từ chối thì một cơn gió lạnh thổi qua từ trong rừng, khiến cả hắn lẫn Tiểu Trần run rẩy.

Ngay lúc ấy, Phong Tử Quỷ bất ngờ xuất hiện trước mặt Tiểu Trần. Rễ cây của hắn ta bung ra như một chiếc lưới lớn, đôi mắt lóe lên vẻ hung ác: "Ngươi lại đi lừa quỷ mới, đã quên cảnh cáo của ta rồi sao?"

Tiểu Trần tái mặt, cả người run cầm cập, lắp bắp đáp: "Phong ca, Phong ca, ngài nghe tôi giải thích! Tôi chỉ định kết bạn thôi, chưa làm chuyện gì xấu cả! Tôi… tôi đây liền cút ngay!"

Một rễ cây vươn ra, gần như chạm vào mặt Tiểu Trần. Phong Tử Qủy trầm giọng: "Đuổi hắn ra khỏi nhóm, đừng để có lần sau."

Tiểu Trần chân mềm nhũn, vội vàng hứa hẹn sẽ lập tức đuổi Vân Vô Lự khỏi nhóm, sau đó cuống quýt bỏ chạy. Dáng vẻ sợ hãi đến tột cùng của hắn ta cho thấy Phong Tử Quỷ đã để lại một bóng ma tâm lý không nhỏ.

Phong Tử Quỷ quay lại nhìn Vân Vô Lự, không nói gì, chỉ xoay người định bỏ đi. Nhưng cánh tay hắn ta đột nhiên trầm xuống. Khi cúi nhìn, hắn ta phát hiện một chú chó nhỏ đen nhánh đang treo lủng lẳng trên tay mình, còn dụi đầu vào hắn ta đầy thân thiết.

Phong Tử Quỷ thoáng ngạc nhiên, nhưng không ném chú chó nhỏ đi. Hắn ta quay sang Vân Vô Lự, lạnh lùng hỏi: "Không nhận ra dã quỷ đó có ý đồ xấu sao?"

Dù không nói ra, Phong Tử Quỷ thực sự cảm thấy khó hiểu. Rõ ràng tên quỷ mới này không hề có ý gây hại, còn cố gắng theo tới tận đây. Xem ra Vân Vô Lự có điều gì muốn nói với hắn ta.

Nhưng sự cảnh giác kém cỏi của người này thật đáng lo ngại. Nếu hắn ta không ra tay, tên quỷ mới chắc chắn sẽ sớm bị lừa đến mức không còn gì.

"Đa tạ ngươi đã giúp ta." Vân Vô Lự nói nhanh, sợ hắn ta lại trốn đi: "Ta đã tìm đến tận đây, ngươi không cần phải tiếp tục né tránh. Ta chỉ muốn hỏi, vì sao ngươi ba lần dùng lá phong để khiến bà cụ La chú ý?"

Nghe vậy, nón cói tinh quái khựng lại, ánh mắt đổi khác. Hắn ta quan sát Vân Vô Lự cùng chú chó nhỏ đang treo trên tay, rồi nhìn lân hỏa Trường Minh Đăng đang phiêu phù bên cạnh. Hắn ta cảm nhận được linh lực của họ yếu ớt, mỏng manh, tưởng chừng chỉ cần một đòn đã đủ hủy diệt. Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng họ đang che giấu sức mạnh thật sự.

"Ngươi là người thân của bà ấy?" Phong Tử Quỷ hỏi, giọng lạnh lùng, gió xung quanh bắt đầu nổi lên. "Hay thực chất, ngươi rốt cuộc là ai?"

"Như ngươi thấy, ta có thể nghe được nguyện vọng của nhân loại và giao tiếp với quỷ quái. Bà cụ La nói với ta rằng bà ấy cảm nhận được có người đang dõi theo mình, chờ đợi bà nhớ ra điều gì đó. Nhưng bà ấy thật sự không nhớ nổi."

Vân Vô Lự nhìn thẳng vào mắt hắn ta, chân thành nói: "Ngươi có thể không hiểu rõ về con người, nhưng khi lớn tuổi, họ rất dễ quên. Hơn nữa, bà ấy đã sống qua quá nhiều năm tháng, gặp gỡ quá nhiều người, ký ức cũng vì thế mà chồng chất. Những gì ngươi nhắc nhở quá ít, bà ấy không nhớ ra là điều bình thường. Nếu ngươi sẵn lòng, hãy nói rõ mục đích của mình. Ta sẽ chuyển lời lại cho bà."

Phong Tử Quỷ lặng người. Hắn ta thì thầm lặp lại lời Vân Vô Lự: "Gặp quá nhiều người, có quá nhiều hồi ức… Thì ra là thế."

Một nụ cười khẽ hiện lên trên gương mặt hắn ta, nhẹ nhàng nhưng đầy cay đắng: "Nhưng ta, cả đời này, chỉ nhớ về một người."

Hắn ngước mắt nhìn Vân Vô Lự, chậm rãi nói: “Ngươi cứ chuyển lời cho bà ấy, năm mươi năm trước cây phong bên vực thẳm.”

“Nếu bà ấy còn nhớ ta, tất nhiên sẽ biết ta đang chờ đợi điều gì.”

Bạn đang đọc Ta Về Quê Làm Ruộng, Vô Tình Kế Thừa Một Miếu Thành Hoàng của Đào Tử Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 123

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.