Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Linh Phong cáo biệt (2)

Phiên bản Dịch · 1237 chữ

Thấy bà cụ La vẫn chưa ăn sáng, Vân Vô Lự tìm một chỗ nghỉ chân, lấy ghế cho bà ngồi xuống dùng bữa. Sáng sớm trên Lục Ấm Sơn, không khí trong lành, sương mù lãng đãng mang theo chút se lạnh. Sau khi ăn bánh bao và uống sữa đậu nành từ bình giữ nhiệt, cơ thể bà trở nên ấm áp, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Họ tiếp tục tiến lên. Khi gặp đoạn đường núi khó đi, Vân Vô Lự cõng bà cụ La qua. Điều này khiến bà rất cảm động, trên đường đi bà kể cho hắn nghe câu chuyện về cây Linh Phong.

Vân Vô Lự lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng thêm vài lời an ủi. Trước tám giờ, họ đã tìm đến được vách đá trong trí nhớ của bà cụ La. Đó là nơi cây phong cô độc vươn mình đứng bên rìa vách núi.

Nếu nhìn kỹ, người ta có thể thấy một gốc cây cũ bị tàn khuyết bên cạnh, nhưng điều đó chẳng làm giảm đi vẻ đẹp của cây phong. Sau lưng nó là ánh nắng rực rỡ và những tầng mây nhẹ nhàng trôi.

“Cây phong này giống hệt như trong ký ức của bà, như thể nó biết phát sáng vậy,” Bà cụ La thở dài, rồi nói tiếp: “Cháu ơi, để bà xuống đi.”

Vân Vô Lự làm theo. Bà cụ La siết chặt cây gậy, bước chậm rãi đến gần cây phong. Gió thổi qua, làm lá cây xào xạc. Chiếc mũ rơm của bà bị gió cuốn lên, bà ngẩng đầu nhìn theo, ánh mắt dõi theo chiếc mũ trong khoảnh khắc hồi ức và thực tại hòa làm một.

Chiếc mũ lơ lửng giữa không trung, rồi theo cơn gió trở lại ngay trước mặt bà. Bà duỗi tay bắt lấy, nhận ra trong mũ có một chiếc lá phong đỏ rực như ánh sao.

Bà lấy chiếc chuông gió ra, cẩn thận gắn chiếc lá phong vào phần cuối của nó. Quay sang Vân Vô Lự, bà khẽ vẫy tay: “Cháu ơi, giúp bà chút nhé.”

Vân Vô Lự hiểu ý, khéo léo uốn nhánh cây thấp xuống để bà có thể treo chuông gió lên. Nhánh cây dù được thả ra vẫn giữ nguyên tư thế, như thể nó biết ý chờ đợi.

Trước cảnh tượng kỳ lạ này, bà cụ La không khỏi bối rối, nhưng chẳng thấy sợ hãi. Bà mỉm cười nhẹ nhàng: “Cây này thật hiền lành. Nếu không, năm mươi năm trước nó đã chẳng cho bà giấc mơ đẹp với những cơn mưa lá phong kỳ ảo.”

Bà cụ La nhẹ nhàng treo chiếc chuông gió lên cành cây, giọng bà thấp thoáng chút cảm xúc: “Đây là chiếc chuông gió tôi đã định làm tặng cậu từ 50 năm trước. Tôi cứ nghĩ rằng cậu đã không qua khỏi trận bão lôi ấy… Tôi đã đến muộn.”

Cành cây khẽ rung lên vài cái, chuông gió leng keng phát ra âm thanh, như thể đang an ủi bà, lại như đang bày tỏ niềm vui sướng.

Bà cụ La thở phào nhẹ nhõm, lấy hết can đảm nói: “Lúc trẻ, tôi suy nghĩ không được chu đáo. Treo dây thừng lên cành cây như thế chắc khiến cậu không thoải mái phải không? Sau này sợi dây còn có thể làm tổn thương cành cây…”

Bà lúng túng tìm từ thích hợp để diễn đạt, Vân Vô Lự liền tinh ý bổ sung: “Ảnh hưởng nhan sắc chứ gì ạ?”

Bà cụ La gật gù liên tục: “Đúng đúng, ảnh hưởng nhan sắc. Lũ trẻ bây giờ thường dùng từ đó.”

Cây Linh Phong: “……”

Nhánh cây nhẹ nhàng uốn lại, che chở chiếc chuông gió như thể bảo vệ nó hoặc chính là bảo vệ bản thân mình.

Vân Vô Lự cười nói: “Bà đừng lo, đây là Linh Phong, dây thừng bình thường không làm hại được nó đâu.”

Bà cụ La gật đầu, khẽ vuốt thân cây: “T ôi sẽ kể lại chuyện này với gia đình, để họ khỏi lo lắng. Cũng sẽ kể cho người khác nghe về sự từ bi của Thành Hoàng gia. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ không nói cho ai biết trên Lục Ấm Sơn có cây Linh Phong. Như thế, sẽ không ai đến quấy rầy cậu. Giờ chuông gió cũng đã tặng rồi, tôi nên trở về thôi.”

Gió như ngừng thổi, cành cây lặng lẽ, cả khu rừng cũng chìm vào yên tĩnh.

Một lúc sau, gió nhẹ nhàng nổi lên, hàng loạt lá phong đồng loạt rơi xuống, mỗi chiếc lá đều được ánh nắng sớm nhuộm một màu vàng rực rỡ. Chuông gió trên cây lay động, phát ra những âm thanh trong trẻo đầy niềm vui.

“Tôi sẽ làm một chiếc chuông gió, treo lên cành cây, để mỗi khi gió thổi, chuông gió sẽ ngân vang.”

Linh Phong dùng âm thanh ấy để tiễn biệt bà cụ La.

Bà cụ La lặng lẽ ngắm trận mưa lá phong, không hề hay biết trên cây có một chàng trai trẻ đội nón cọ đang nhìn mình.

Phong Tử Quỷ với đôi chân dài và bộ trang phục năng động, dường như cố bắt chước phong cách của Vân Vô Lự. Khi nhận thấy ánh mắt của Vân Vô Lự, hắn ta khẽ chạm ngón tay vào chiếc nón, xoay người nhìn lại.

Khác với lần trước, lần này Vân Vô Lự đã nhìn rõ khuôn mặt của Phong Tử Quỷ. Đó là một gương mặt hoàn mỹ với đôi môi xinh đẹp, nửa trên khuôn mặt được phủ bởi lớp sương mờ như vùng núi, tạo cảm giác mơ hồ và thần bí. Cứ như hắn ta có thể bay theo gió bất cứ lúc nào.

Nhìn khuôn mặt ấy, một suy nghĩ không ăn nhập gì với khung cảnh xung quanh chợt nảy ra trong đầu Vân Vô Lự: “Quỷ thần hay yêu tinh trông thực sự thú vị. Có vài kẻ nhìn chẳng rõ đâu là mắt, thậm chí có kẻ sở hữu đến bốn con mắt.”

(Nhắc đến con chó nhỏ bốn mắt, ta không muốn nói thêm.)

Phong Tử Quỷ sớm nhận ra ánh mắt của Vân Vô Lự. Trong lòng hắn ta có nhiều thắc mắc, nhưng đây không phải lúc thích hợp để nói chuyện, nên hắn ta giữ im lặng. Cả hai đều ăn ý với nhau rằng sẽ tìm một thời điểm khác để trò chuyện.

Khi mưa lá phong kết thúc, bà cụ La vẫy tay chào Linh Phong, chống gậy quay về.

Vân Vô Lự đi bên cạnh chăm sóc bà, tiện lấy điện thoại ra xem, nhận thấy nhiệm vụ đã hoàn thành. Đội chuyên gia từ văn phòng kiến trúc cổ sẽ đến vào ngày mai, còn phần thưởng là một cặp sư tử đá đang được đóng gói để gửi đến.

Con đường phía trước còn khó đi, Vân Vô Lự cất điện thoại, cõng bà cụ La lên lưng. Trong lòng hắn thầm nghĩ, sau khi đưa bà cụ La về, hắn sẽ về nhà nhờ bà ngoại dạy làm bánh hoa quế để chiêu đãi các chuyên gia kiến trúc. Nghĩ đến cảnh cổng miếu Thành Hoàng sắp được tân trang, hắn không khỏi vui vẻ.

Bạn đang đọc Ta Về Quê Làm Ruộng, Vô Tình Kế Thừa Một Miếu Thành Hoàng của Đào Tử Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.