Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tô điểm cho đình viện (2)

Phiên bản Dịch · 1219 chữ

Vân Vô Lự gật gù, tỏ vẻ hiểu chuyện. Hóa ra chỉ là một nhóm yêu quái xui xẻo, quản lý nghiêm túc một chút là ổn.

Nhìn chăm chú vào Phong Tử Quỷ, Vân Vô Lự hỏi một câu quan trọng: “Nếu bà La không nhớ ra chuyện cũ, ngươi sẽ làm gì?”

Phong Tử Quỷ im lặng một lúc lâu rồi đáp: “Ta sẽ không làm gì cả. Nếu nhân duyên không trọn vẹn, ta sẽ chịu lôi kiếp và biến mất.”

Đáp án nằm trong dự đoán, nhưng Vân Vô Lự vẫn tiếp tục: “Vậy khi trần duyên đã hết, ngươi sẽ quay về núi tu hành? Sau này… có còn gặp lại bà ấy không?”

Phong Tử Quỷ ngẩng đầu lên, đôi mắt sau màn sương mù núi rừng sâu thẳm lại mông lung, tựa như đang dò xét: “Ngài muốn nói gì?”

“Không có gì.” Vân Vô Lự cười, đôi mắt cong cong như ánh trăng: “Ta chỉ tò mò, ngươi chỉ có thể tu hành trong núi sao? Những nơi khác thì thế nào, ví dụ như miếu của ta? Miếu của ta đang thiếu một cây phong đẹp đấy.”

Phong Tử Quỷ có nguyên hình rất đẹp, cực kỳ phù hợp để làm điểm nhấn cho sân đình trong miếu.

Hắn ta thoáng ngẩn ra, không ngờ Thành Hoàng nhỏ bé này lại có ý định như vậy. Nhưng khi nghĩ lại, miếu Thành Hoàng đúng là nơi lý tưởng để tu hành. Ở đây không chỉ có linh khí từ giếng ngọc, mà còn được hưởng hương khói cúng bái, thậm chí gom thêm chút công đức.

Từ xưa đến nay, nhiều yêu quái đã chọn chùa chiền, đạo quán làm nơi tu hành cũng vì lý do này.

Hơn nữa… Ở đây, hắn ta vẫn có thể thỉnh thoảng gặp lại người xưa.

Nhưng Phong Tử Quỷ cũng không muốn rời bỏ núi non quen thuộc, nơi có thổ nhưỡng tốt và không phải chia sẻ tinh hoa nhật nguyệt với bất kỳ sinh vật nào.

“Ngươi có thể phân thân mà.” Vân Vô Lự nhìn ra sự do dự của hắn ta, liền đưa ra một gợi ý: “Đào ngươi về đây cũng phiền toái lắm. Ngươi chỉ cần tạo một cây phong giống hệt mình là được. Sau đó, mỗi tuần ngươi có thể dành vài ngày ở miếu tu hành, vài ngày quay về núi.”

Lời đề nghị này hoàn toàn thuyết phục Phong Tử Quỷ.

“Ta đồng ý.” Hắn ta đáp.

Nụ cười của Vân Vô Lự càng rạng rỡ hơn, lộ cả chiếc răng khểnh trông đầy tinh nghịch. Hắn đi một vòng quanh sân, tìm được chỗ thích hợp rồi dùng cuốc đào một cái hố nhỏ.

Phong Tử Quỷ khẽ cử động, hóa thành một cây phong tuyệt đẹp. Lá cây đung đưa nhẹ nhàng dưới ánh chiều tà, khiến sân miếu thêm phần thơ mộng.

Đẹp đẽ, hoàn hảo! Vân Vô Lự tràn đầy thỏa mãn. Một ngày nào đó, hắn sẽ biến sân đình miếu Thành Hoàng thành một nơi bình yên, tĩnh lặng và thơ mộng nhất.

Hắn hớn hở gọi: “Tiểu Hắc, Tiểu Diễm, Tiểu Miểu, mau lại đây ngắm cây phong mới của chúng ta!”

Tiểu Miểu, đó là tên của Thủy Quỷ, Vân Vô Lự đã ghi nhớ rất kỹ từ lần đầu điền hồ sơ.

Có lẽ đã quá lâu không ai gọi tên mình, Tiểu Miểu sững người một lúc, rồi bất giác, những giọt nước mắt trong suốt lăn dài xuống.

Hắn ta từng sống ở con sông hoang dã mà chẳng cảm thấy vui vẻ chút nào. Đám quỷ hồn ở đó hoặc không thể giao tiếp, hoặc suốt ngày oán hận, chẳng ai hợp để bầu bạn. Tiểu Miểu không có bạn, lúc nào cũng là một linh hồn cô độc. Hắn ta thường ngồi lặng lẽ trên một chiếc lá sen, bên bờ sông nhìn dòng người qua lại, nhưng không ai có thể thấy hắn ta.

Thỉnh thoảng, có người đến câu cá, đó chính là niềm vui lớn nhất của hắn ta. Những người câu cá thường nán lại rất lâu, trò chuyện rôm rả. Tiểu Miểu nghe chăm chú, đôi khi quên cả thời gian.

Nhưng có một lần, hắn ta mải nghe đến mức mấy ngày liền quên ẩn mình, để một ông chú có lá số yếu thấy được. Ông chú sợ đến suýt ngất.

Tiểu Miểu biết mình có đôi mắt rất đáng sợ, đến mức cả những lệ quỷ cũng không dám trêu chọc hắn ta. Sau sự cố đó, con sông hoang vắng hẳn, suốt nửa năm không ai dám đến câu cá.

Mãi sau, khi có người quay lại, Tiểu Miểu mừng lắm. Nhưng để không dọa người khác, hắn ta đã bẻ một mảnh lá sen, che đôi mắt của mình lại mãi mãi.

Sau cùng, Tiểu Miểu quyết định rời khỏi con sông đó, trở thành một Thủy Quỷ lữ hành. Dù biết rằng có thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào, hắn ta vẫn muốn thử cảm giác tự do một lần trong đời.

“Tiểu Miểu, ngươi đang khóc sao?” Giọng nói dịu dàng của Vân Vô Lự kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ.

“Ta không khóc.” Tiểu Miểu khịt mũi, đáp bừa: “Ta uống nhiều nước giếng quá, nó trào ra từ mắt thôi.”

Nghe giọng mũi nghèn nghẹn, chẳng ai thấy lời biện minh này thuyết phục cả.

Vân Vô Lự xoa đầu hắn, mỉm cười: “Cây phong này đẹp không? Ta đã bảo mà, sân của chúng ta sẽ càng ngày càng đẹp.”

“Đẹp lắm, rất đẹp.” Tiểu Miểu gật đầu, ánh mắt lấp lánh. Ở con sông hoang dã, hắn ta chưa từng thấy phong cảnh nào đẹp đến vậy.

Một chiếc lá phong nhẹ nhàng rơi xuống đầu Tiểu Miểu, như một bàn tay ấm áp xoa dịu trái tim hắn ta.

Phong Tử Quỷ trầm giọng nói: “Tiểu quỷ, tưới nước cho ta đi. Ta cũng muốn thử chút nước giếng linh thiêng ở đây.”

“Được! Nước giếng ở đây ngọt lắm!” Tiểu Miểu cười tươi, cảm thấy một góc trống rỗng trong lòng đã được lấp đầy. Hắn ta lon ton chạy đi, mang nước tưới cho cây phong.

Trong khoảnh khắc ấy, Tiểu Miểu cảm thấy như mình được trở lại thời vô ưu vô lo khi còn sống.

….

Sáng hôm sau, đúng 9 giờ, Vân Vô Lự đến miếu Thành Hoàng để làm việc. Tại đây, hắn gặp thôn trưởng, La Đại Thạch, cùng vài thôn dân quen mặt khác, những người giờ đây đã trở thành khách hành hương thường xuyên.

La Đại Thạch còn mang theo rất nhiều gạch đá và xi măng, định sửa chữa phần tường bị hư hại. Sau khi thắp hương, hắn ta và các thôn dân sẽ bắt tay vào thi công, không chút chần chừ.

Chuyển phát nhanh từ Minh Phủ cũng vừa đến, các kiện hàng chất đầy trước cửa miếu. Những bậc thầy kiến trúc cổ từ phòng làm việc cũng đang trên đường tới.

Miếu Thành Hoàng, từng là một ngôi miếu nhỏ bị lãng quên, giờ đây trở nên náo nhiệt và đầy sức sống.

Bạn đang đọc Ta Về Quê Làm Ruộng, Vô Tình Kế Thừa Một Miếu Thành Hoàng của Đào Tử Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 106

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.