Mèo Đá (2)
“Tiền bối.” Vân Vô Lự khẽ gọi, cố gắng ngăn lại sự nhiệt tình quá mức của nàng, rồi nghiêm túc hỏi: “Bà có nhận ra đây là loại mèo gì không?”
Lê Lê thấy sắc mặt hắn nghiêm trọng, đành kiềm chế sự hứng khởi, từ tốn tiến lại gần mèo đen, chăm chú quan sát. Bà ta khẽ nhíu mày: “Dựa vào hình dáng, có vẻ như hình thái mèo này cũng không phải nguyên hình của nó. Đây chắc chắn không phải loại mèo yêu thông thường.”
Trường Minh Đăng bay tới gần, tán đồng: “Ta cũng không nhìn ra. Chính nó cũng không biết mình là gì, trước đó còn tưởng mình là mèo Kim Hoa.”
Lê Lê thở dài, chép miệng: “Thật đúng là mơ hồ. Có vẻ nó không tự biến lại nguyên hình được. Để ta giúp nó.” Bà ta vẫy tay gọi mèo đen: “Lại đây nào, bé con.”
Mèo đen cảnh giác, dập đầu nài nỉ: “Cô… cô hứa không xoa tai ta thì ta sẽ xuống.”
Vân Vô Lự nhìn cảnh này, không biết nói gì, chỉ lắc đầu thở dài. Chú mèo nhỏ giả bộ lạnh lùng giờ chẳng còn chút phong thái thâm trầm nào.
“Được rồi, ta hứa không xoa tai ngươi.” Lê Lê đáp lời đầy sảng khoái.
Nghe vậy, mèo đen nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nhanh nhẹn nhảy xuống trước mặt bà ta.
Nhưng ngay khi Lê Lê ôm lấy nó, bà ta liền bắt lấy đôi chân nhỏ và… cọ bụng! Rồi thản nhiên nói: “Ta đâu có hứa là không chạm vào bụng ngươi.”
Mèo đen nhỏ hoàn toàn hóa đá. Thật sự là hóa đá, bởi vì khi Lê Lê truyền yêu lực qua bụng nó để giúp tìm lại nguyên hình, cơ thể mềm mại của nó bất ngờ biến thành đất nung cứng rắn.
Lê Lê đặt mèo đất nung lên bàn, nhìn kỹ. Chú mèo nhỏ giờ đây ngồi xổm trên một miếng ngói, miệng há rộng, răng nanh sắc nhọn lộ ra, đôi tai tạo hình khoa trương, trên người phác họa những đường vảy cá xinh đẹp. Hình thái này nửa như mèo, nửa như hổ.
“Là mèo đá!” Lê Lê lập tức nhận ra, giọng đầy kinh ngạc: “Mèo đá là thần thú trấn trạch, thường được đặt trên mái nhà để xua đuổi tà ma, thậm chí còn thu hút vàng bạc. Chỉ có điều, con mèo đá này… cháy đen hết cả rồi.”
Ánh mắt Vân Vô Lự chạm vào chân trước thiếu hụt của nó, lòng hắn chợt dâng lên chút thương xót. Ngoại hình mèo ngói nhỏ trông rất tinh xảo, nhất định đã được người tạo ra đặt nhiều tâm huyết.
Yêu lực chạy tán loạn khắp cơ thể khiến mèo ngói nhỏ chợt nhớ về những ký ức xa xưa. Nó nhớ lờ mờ về người đã tạo ra mình, một ông cụ có đôi bàn tay ấm áp. Ông không có người thân, chỉ luôn trò chuyện cùng những bức tượng mèo đá trong căn phòng nhỏ.
Ông đã từng nói: “Mèo đá, ngươi là tác phẩm ta yêu thích nhất. Ta thật sự không nỡ rời xa ngươi. Nhưng nếu ngươi đến nhà người khác, nhớ phải phơi nắng cho tốt và trông nhà thật giỏi.”
Không biết qua bao nhiêu năm phơi mình trên mái ngói dưới ánh mặt trời, một ngày nọ, nó mở mắt ra và trở thành một con mèo thực sự. Nhưng vì chưa tu luyện đến nơi đến chốn, nó đã quên hết quá khứ của mình. Trong cơn mơ hồ, nó cứ nghĩ rằng mình chỉ là một chú mèo bình thường.
Từ đó, nó bắt đầu hành trình lang thang, vượt qua từng mái nhà, chơi chán rồi ngủ lại ở bất cứ nơi nào nó thích, đôi khi bị người ta nhặt về nhà nuôi.
Sau đó, ác mộng của nó bắt đầu.
Đến giờ, nó mới hiểu ra. Hóa ra, nó từng là tác phẩm được ai đó dốc hết tâm huyết để tạo ra, là thần thú mang sứ mệnh trấn trạch khi ra đời.
Không có gì khó hiểu khi dù bị người ta làm tổn thương nặng nề, trong tiềm thức, nó vẫn luôn muốn ở lại nơi có con người.
Nhìn thấy Tiểu Ngõa Miêu ngẩn ngơ, Vân Vô Lự nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi nhớ ra điều gì rồi?”
Tiểu Ngõa Miêu kể lại câu chuyện cũ vừa nhớ được, rồi tự vỗ vào trán mình, phát ra tiếng “bốp” giòn tan: “Ta thật sự quên sạch mọi thứ! Thậm chí khi bị đánh đến hấp hối, ta cũng không biến trở lại nguyên hình. Đúng là quá ngu ngốc mà!”
Lê Lê nhướng mày, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi từng bị đánh đến mức hấp hối sao?”
Vân Vô Lự thay Tiểu Ngõa Miêu kể lại cảnh ngộ của nó. Nghe xong, Lê Lê nghiến răng, cố kìm nén cơn giận trong lòng rồi giải thích: “Yêu quái trên đời có rất nhiều loại, mỗi loài đều có đặc điểm riêng, con đường tu luyện cũng đầy gian nan, trắc trở. Ngươi được tạo từ đất bùn, đầu óc trống rỗng, không nhớ được những chuyện trước khi thành tinh là điều bình thường.”
Bà ta tiếp lời, giọng dứt khoát: “Còn nữa, đám người đánh ngươi, dù hung dữ đến đâu, cũng chỉ là phàm nhân. Họ làm được điều đó là vì lúc ấy ngươi tu vi còn thấp, không có sự phòng bị. Họ không có khả năng đánh ngươi về nguyên hình, cũng chẳng thể khiến ngươi chết hẳn. Nếu không, ngươi đã không ngồi đây kể chuyện được rồi.”
Lê Lê nheo mắt, giọng nói mang theo chút hài hước: “Nhưng mà, khi ngươi mất đi chân trước, rất có thể lúc rơi vào bụng tên chủ nhân cũ, cái chân đó biến thành đất nung. Đo đó tên đó bị ngươi tra tấn đau đớn đến mức chẳng muốn sống nữa cũng nên!”
Tiểu Ngõa Miêu biết Lê Lê đang cố gắng an ủi mình. Sau khi biến lại thành hình thái mèo đen, nó chủ động cọ cọ bàn tay bà ta như một lời cảm ơn.
Đứng bên cạnh, Vân Vô Lự lặng lẽ thở dài: “Tiểu yêu quái à, ngươi phải nhanh chóng bước ra khỏi ký ức về đêm mưa đó.”
….
Tác giả có lời nhắn: Mèo ngói, còn được gọi là mèo đá, là một loại thần thú trấn trạch. Tư liệu về mèo ngói được lấy từ các nguồn trên internet.
Đăng bởi | TửKhuynhNhưMộng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 17 |