Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cún nhỏ khờ khạo (1)

Phiên bản Dịch · 968 chữ

Sau khi đạt được thỏa thuận với Tiểu Miêu, nhiếp ảnh gia Tiểu Lãng quay sang hai người đàn ông đang sửa nóc nhà và lớn giọng hỏi: “Hai anh đẹp trai ơi, tôi có thể chụp các anh tương tác với Tiểu Miêu được không?”

Hai người đồng loạt dừng tay và quay đầu lại. Một người sở hữu làn da rám nắng, gương mặt góc cạnh toát lên vẻ mạnh mẽ đầy khí chất. Người còn lại có diện mạo nhã nhặn, thanh tú, ánh mắt thoáng nét trầm ngâm.

Tiểu Lãng bị vẻ đẹp của cả hai làm choáng ngợp, quay sang Vân Vô Lự và hỏi một cách nghiêm túc: “Xin lỗi, ở đây có phải bắt buộc phải đẹp trai mới được làm công không? Lần trước tôi đến còn gặp một cô gái tóc hồng đẹp rực rỡ. Đến cả mèo và chó ở đây cũng quá sức đáng yêu!”

Vân Vô Lự cười, đáp: “Không có yêu cầu gì đâu, ai muốn giúp thì cứ đến. Chỉ là, không có lương thôi.”

Nói rồi, hắn truyền đạt lời đề nghị chụp ảnh của Tiểu Lãng đến Cửu Ca và Thập Ca.

Thập Ca nhướn mày, nói: “Cứ chụp thoải mái, nhưng chụp xong thì gửi ảnh lại cho tôi. Nhớ là ảnh tôi với Tiểu Miêu thôi nhé.”

Cửu Ca không nói nhiều, chỉ gật đầu nhẹ rồi nhanh chóng bế Tiểu Miêu lên vai mình.

Thấy vậy, Thập Ca bực bội lườm Cửu Ca: “Nhìn mặt cậu hiền lành thế mà lén cướp mèo từ bao giờ rồi hả?”

Cửu Ca không trả lời, chỉ mỉm cười và tiếp tục công việc. Trong khi đó, Tiểu Miêu đột ngột nhảy xuống khỏi vai Cửu Ca, chạy tới vỗ vỗ đầu gối của Thập Ca, như muốn dỗ dành: “Đừng giận nữa!”

Hành động đáng yêu này làm Tiểu Lãng không nhịn được, lập tức giơ máy ảnh chụp liên tục.

Hắn ta vừa xem lại ảnh, vừa phấn khích nói: “Tiểu Miêu này đúng là bậc thầy hòa giải! Bộ ảnh này chắc chắn sẽ gây sốt. Hai anh cùng với Tiểu Miêu tạo ra sự tương phản đáng yêu không cưỡng nổi.”

Khi không còn khách hành hương, Tiểu Hắc vốn đang ngồi xổm trước cổng chờ người tới bắt tay, bỗng nhiên chạy tung tăng đến chỗ Vân Vô Lự. Nó ôm lấy chân hắn, đôi mắt sáng long lanh như muốn nói: “Ta chơi xong rồi, về đây!”

Tiểu Lãng không bỏ lỡ cơ hội, cúi xuống sờ đầu Tiểu Hắc và cười hỏi: “Tiểu Hắc, nếu tôi cho cậu hai hộp đồ ăn, cậu chịu làm người mẫu không?”

Nghe thấy “đồ ăn,” Tiểu Hắc lập tức buông chân Vân Vô Lự, đứng thẳng lên, mặt đầy nghiêm túc, đưa một chân ra bắt tay với phong thái không khác gì một doanh nhân thành đạt đang ký hợp đồng.

Tiểu Lãng sững sờ, khẽ nắm tay Tiểu Hắc và bật cười: “Hợp tác nhé?”

Tiểu Hắc sủa một tràng: “Gâu gâu gâu gâu!”

Vân Vô Lự bật cười, phiên dịch: “Nó bảo hợp tác vui vẻ.”

Tiểu Lãng ngơ ngác: “Thật không? Anh dịch thật đấy chứ?”

Vân Vô Lự tiếp tục nói với Tiểu Hắc: “Hắc Tổng à, vất vả rồi. À, mà Miêu Tổng bên cạnh vừa nhận được bảy gói cá khô nhé.”

Nghe vậy, Tiểu Hắc liền quay lưng lại, cả người toát lên vẻ buồn bã, rồi sủa mấy tiếng yếu ớt: “Gâu gâu gâu gâu…”

Tiểu Lãng nhìn theo, lo lắng hỏi: “Nó vừa nói gì vậy?”

Vân Vô Lự nhún vai: “Nó bảo nó đúng là một chú cẩu ngốc.”

Cả ngày hôm đó, Tiểu Lãng chụp không ngừng nghỉ từ sáng sớm đến tận tối muộn. Hắn ta không chỉ ghi lại những khoảnh khắc sống động của các “nhân vật” trong miếu mà còn chụp được nhiều khung cảnh tuyệt đẹp. Đặc biệt, sự xuất hiện bất ngờ của Lê Lê trong vài bức ảnh càng làm hắn ta thêm hứng thú.

Trước khi rời đi, Tiểu Lãng vỗ ngực hứa hẹn với Tiểu Miêu và Tiểu Hắc: “Ngày mai tôi sẽ mang thêm thật nhiều đồ ăn vặt đến cho hai bạn nhỏ nhé!”

….

Hôm sau, đúng như lời hứa, Tiểu Lãng mang đồ ăn vặt cùng laptop đến miếu Thành Hoàng. Hắn ta cẩn thận chỉnh sửa lại các bức ảnh đã chụp, đồng thời giúp Vân Vô Lự tiếp đón khách hành hương.

Trong lúc ngồi nghỉ, Tiểu Lãng nảy ra ý tưởng và đề xuất: “Anh biết không? Các chùa miếu khác thường có cửa hàng bán hương, nước uống hay đồ ăn vặt bên cạnh. Miếu Thành Hoàng giờ lượng người đến đang tăng đều đặn, tôi nghĩ anh nên mở một cửa hàng tiện lợi nhỏ. Vừa tiện cho mọi người, vừa có thể kiếm thêm thu nhập.”

Vân Vô Lự cười đáp: “Ý tưởng không tồi. Để tôi suy nghĩ thêm, từng bước một thôi.”

Tối hôm đó, Tiểu Lãng không thể chờ đợi lâu hơn. Hắn ta đăng ngay loạt ảnh chỉnh sửa đầu tiên lên Weibo, gồm 18 bức được chọn lọc kỹ càng, và hứa hẹn sẽ còn thêm nhiều bức nữa trong các bài đăng sau:

“Nó vẫn ở lưu lạc”: “Các bạn chờ đợi đã lâu, loạt ảnh về những tiểu thần thú của miếu Thành Hoàng đây rồi! Lần này buổi chụp ảnh cực kỳ thành công, nhiều bức đẹp quá nên tôi không thể đăng hết một lần. Tôi đặt tên cho bộ ảnh này là ‘Vạn vật có linh’, hy vọng các bạn cũng cảm nhận được sự gắn kết hài hòa giữa thiên nhiên, con người và cổ miếu.”

Bạn đang đọc Ta Về Quê Làm Ruộng, Vô Tình Kế Thừa Một Miếu Thành Hoàng của Đào Tử Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.