Thành Hoàng ban tên (2)
Lúc về đến cổng nhà, hắn quay lại dặn dò Trường Minh Đăng và Tiểu Hắc:
“Giấu mình đi, đừng để âm khí ảnh hưởng đến bà ngoại. Tiểu Hắc, khống chế nhiệt độ cơ thể chút nhé, bà ngoại có thể sẽ sờ mi đấy.”
Đợi hai người đồng ý, Vân Vô Lự mới đẩy cổng bước vào:
“Bà ngoại ơi, con về rồi!”
“Sao đi lâu thế hả?” Bà ngoại vừa bước ra đã thấy Tiểu Hắc ngồi gọn trong giỏ xe, liền vui vẻ vỗ tay: “Cún con à? Đáng yêu quá!”
Tiểu Hắc nhảy xuống đất, thân hình tròn trịa đầy lông mềm lông mượt, chạy vòng quanh bà ngoại đầy nịnh nọt, cái đuôi vẫy như muốn bay. Thế nhưng…
Khoan đã! Sao lại có hai cái đuôi?!
Vân Vô Lự vội thầm hét lên: “Tiểu Hắc! Thu đuôi lại, nhanh!”
Tiểu Hắc giật mình, nhanh chóng thu bớt một cái đuôi, chỉ để lại cái còn lại đung đưa. May mắn thay, ánh sáng sân nhà khá tối, bà ngoại không để ý.
“Không sao đâu, cún con này đáng yêu lắm.” Bà ngoại ngồi xuống, xoa đầu Tiểu Hắc đầy yêu thương: “Tiểu Lự, cún này bao nhiêu tháng rồi? Cai sữa chưa? Tên là Tiểu Hắc à?”
Vân Vô Lự thản nhiên mở bảng thông tin của Tiểu Hắc ra xem.
“Tên: Tiểu Hắc
Chủng loại: Chó địa ngục điền viên
Tuổi: 200 tuổi (giai đoạn thiếu niên)
Chức vụ: Bảo hộ thần
Kỹ năng: Truy dấu, đe dọa, dễ thương, tự lập sinh hoạt”
Không để lộ điều gì, Vân Vô Lự nói bình thản: “Hai tháng, tên là Tiểu Hắc.”
Trường Minh Đăng bên cạnh: “…”
Bà ngoại chẳng nghi ngờ gì, liền vào bếp lấy sữa bột dê, pha đầy một bát để ở cửa bếp.
Tiểu Hắc là chú chó địa ngục hai trăm tuổi nhưng chưa từng uống sữa từ lúc sinh ra. Nếu lũ quỷ tầng mười tám dưới địa ngục biết chuyện này, mặt mũi của Tiểu Hắc còn đâu?!
Nó thầm nghĩ: :Thà chết đói chứ không đời nào uống thứ sữa loài người này!:
Nhưng ngay khi bà ngoại nhẹ nhàng lau một chút sữa lên mũi nó, Tiểu Hắc liếm môi theo bản năng. Mùi sữa thơm ngậy lan tỏa, khiến nó… cúi đầu và bắt đầu uống.
Bà ngoại vui mừng vuốt ve lưng nó, hỏi Vân Vô Lự: “Công việc thế nào rồi con?”
“Ổn ạ. Miếu Thành Hoàng khá rộng nhưng lâu rồi không có người chăm sóc, cần dọn dẹp lại. Ngày mai con sẽ bắt đầu đi làm,” Hắn đáp.
Sau đó nghĩ đến điều gì đó, hắn lại nói thêm: “Ông Từ ở đó phải trực đêm, nên từ mai con cũng sẽ ngủ lại miếu.”
Thành Hoàng cần giao tiếp với Minh Phủ, nên để tránh bà ngoại lo lắng, Vân Vô Lự quyết định dọn đến miếu Thành Hoàng ở.
“Con cứ thoải mái sắp xếp, nhưng đừng làm việc quá sức. Dạo này nhớ về nhà ăn cơm nhé?”
“Dạ, con sẽ về.” Vân Vô Lự đáp lời. Thật ra bây giờ trong miếu chẳng có gì, muốn ăn uống thì chỉ có thể về nhà. Lão Thành Hoàng trước đây bảo là “bao ăn, bao ở”, nhưng giờ thì ở được, còn ăn thì… chẳng thấy đâu.
Bà ngoại hỏi thêm vài chuyện khác, hắn kiên nhẫn trả lời từng câu để bà yên tâm rồi mới đi tắm rửa.
Uống xong bát sữa, Tiểu Hắc lẽo đẽo theo sát Vân Vô Lự nhưng bị chặn lại trước cửa phòng tắm.
“Cậu cũng ra ngoài.” Hắn liếc nhìn Trường Minh Đăng đang lơ lửng trên vai mình, nói thẳng.
Trường Minh Đăng đành bay ra ngoài, đứng dựa vào cửa tắm. Nó liếc mắt nhìn Tiểu Hắc đang ngồi chồm hổm bên cạnh, thấy chú chó lè lưỡi liếm môi, bộ dáng trông ngốc ngốc. Trong lòng, Trường Minh Đăng không khỏi tự hỏi liệu mình có giống… cẩu cẩu không, rồi nhíu mày đầy ghét bỏ trước khi quyết định bỏ đi, chui thẳng vào phòng ngủ của Vân Vô Lự.
Lượn một vòng trong phòng, ánh mắt nó dừng lại trên chiếc đèn bàn đặt trên tủ đầu giường. Sau khi săm soi một lúc, nó thản nhiên nhấc chiếc đèn bàn đó lên, đẩy vào dưới gầm giường, rồi ngồi chễm chệ vào chỗ vừa trống.
“Một cây đèn bàn bình thường thì làm sao có tư cách đứng cạnh Thành Hoàng? Chỗ này rõ ràng phải dành cho ta!”
Lúc Vân Vô Lự tắm xong bước vào phòng, ánh sáng xanh từ Trường Minh Đăng chiếu rọi cả không gian, khiến vẻ mặt hắn tái mét.
Bà ngoại đi ngang qua, nhìn thoáng qua phòng hắn rồi thắc mắc: “Ơ, sao tối nay đèn bàn lại phát ra ánh sáng xanh thế kia?”
Anh bình tĩnh trả lời: “… Đây là chế độ đèn bảo vệ mắt đó ạ.”
Bà ngoại gật gù: “À, bảo vệ mắt là tốt. Tắm xong nhớ hong khô tóc rồi ngủ sớm nhé.”
“Dạ, bà ngoại ngủ ngon ạ.” Hắn đáp lời, vẫn giữ vẻ điềm tĩnh bước vào phòng rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nhưng vừa xoay người đối mặt với Trường Minh Đăng, hắn lập tức hạ giọng: “Tiểu Diễm, tắt đèn đi, ngủ!”
Trường Minh Đăng, kẻ chưa từng tắt sáng suốt 600 năm, lúng túng nói: “Thành Hoàng, tôi… tôi không biết cách tắt đèn.”
Bất đắc dĩ, Vân Vô Lự đẩy nó vào dưới gầm giường, để nó làm bạn với chiếc đèn bàn bị hất xuống ban nãy.
Dù cảm thấy mình giờ không khác gì người quản lý “hai thú cưng địa ngục”, Vân Vô Lự vẫn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngay sau khi hong khô tóc. Lạ lùng thay, từ khi nhận công việc Thành Hoàng, chứng mất ngủ của hắn đã khỏi hẳn, coi như một phúc lợi bất ngờ.
Sáng hôm sau, Vân Vô Lự bị đánh thức bởi cảm giác lành lạnh trên tay. Trong cơn mơ màng, hắn giật mình mở mắt ra, phát hiện một chú chó khổng lồ hai đầu đang nằm ngay cạnh đầu giường. Bốn con mắt to tròn của Tiểu Hắc nhìn anh chằm chằm. Khi thấy hắn tỉnh, cái đầu bên trái lập tức nhào tới, muốn cọ má với anh, để lộ cả hàm răng nanh sáng lóa.
“Tiểu Hắc, đừng nhiệt tình quá! Thu nhỏ lại!” Hắn bật dậy, đưa tay ngăn con chó.
Tiểu Hắc lập tức biến thành một cục nhỏ xíu, ngoan ngoãn ngồi dưới thảm, ánh mắt long lanh như muốn phản chiếu hình ảnh của hắn bên trong.
Bà ngoại chuẩn bị một bát sữa và thêm chút đồ ăn kèm cho Tiểu Hắc. Nhìn chú chó ăn uống ngon lành, Vân Vô Lự quay sang hỏi nhỏ Trường Minh Đăng: “Cậu có muốn ăn gì không? Tôi lấy thêm cho.”
“Cảm ơn Thành Hoàng, nhưng tôi không có thiết lập ăn uống.” Trường Minh Đăng từ chối khéo léo.
“Vậy thôi.” Hắn nhún vai, tập trung ăn sáng để chuẩn bị cho công việc sắp tới.
Đăng bởi | TửKhuynhNhưMộng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 3 |
Lượt đọc | 180 |