Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mười ly trà sữa

Phiên bản Dịch · 1713 chữ

Không cần đợi đến khi tài khoản du lịch giới thiệu, Vân Vô Lự đã đón chào sự xuất hiện của hai người bạn cùng phòng cũ trong kỳ nghỉ ngắn ngày. Cả ba từng ở chung ký túc xá tại trường nghệ thuật, Vân Vô Lự học ngành thiết kế môi trường, Phương Dần Niên học biên kịch, còn Chu Kỳ chuyên về thiết kế hoạt hình. Sau khi tốt nghiệp, họ đều chọn làm việc tại Tân Thành, nhưng vẫn giữ liên lạc và thỉnh thoảng tụ họp.

Kỳ nghỉ này, hai người chỉ có hai ngày, nên để tiết kiệm thời gian, họ quyết định đi tàu cao tốc từ Tân Thành đến Tam Xuyên. Chỉ mất hơn một giờ ngồi tàu, họ đã đến nơi vào chiều thứ Tư.

Khi các tiền bối ở phòng làm việc rời đi, miếu Thành Hoàng trở nên vắng vẻ hơn thường ngày. Biết tin bạn cũ đến thăm, cả miếu trở nên sôi động. Thủy Quỷ đặc biệt nhiệt tình, tự mình dọn dẹp phòng khách, vừa làm vừa phát ra những tiếng cười ma quái: “Tuyệt quá! Cuối cùng phòng khách cũng có tác dụng rồi! Hí hí hí hí hí.”

Vân Vô Lự bật cười: “Bọn họ là người thường, không nhìn thấy ngươi, ngươi vui vậy làm gì?”

Thủy Quỷ quay lại, dùng ngón tay kéo khóe môi mình thành một nụ cười: “Biết bạn của ngài sắp đến, ta thấy ngài cười suốt. Nhìn ngài vui, ta cũng không nhịn được mà vui lây.”

Vân Vô Lự chạm vào khóe môi mình, bất giác mỉm cười: “Bọn họ rất thú vị. Đợi gặp rồi, ta nghĩ ngươi cũng sẽ thích.”

Thủy Quỷ phấn khích: “Tuy bọn họ không thấy được ta, nhưng tavẫn có thể tự nhận họ làm bạn!”

Chiều tối thứ Tư, Phương Dần Niên và Chu Kỳ đã đến ga tàu cao tốc đúng giờ. Không câu nệ hình thức, Phương Dần Niên gọi ngay cho Vân Vô Lự: “Em út, tụi anh tới rồi. Gửi định vị chi tiết vào nhóm chat đi, tụi anh bắt xe qua.”

Từ ga tàu cao tốc đến miếu Thành Hoàng mất khoảng nửa giờ đi xe, và lúc này đang trong giờ cao điểm nên có thể lâu hơn.

Vân Vô Lự nhanh chóng gửi định vị kèm tin nhắn: “Tôi đã chuẩn bị sẵn đồ BBQ, còn gọi cả trà sữa và cơm hộp theo khẩu vị của các anh. Đến là ăn ngay!”

Chu Kỳ lập tức nhắn lại: “Đói quá rồi! Đợi nhé, tụi anh đang bay tới đây!”

Tắt điện thoại, Phương Dần Niên nhìn định vị, phát hiện điểm đến là một ngôi miếu. Hắn ta đẩy gọng kính, tò mò hỏi: “Em út gửi nhầm định vị à? Sao lại là miếu?”

Chu Kỳ nghiêng đầu nhìn, không mấy bận tâm: “Lần trước nó cũng gửi định vị ở thôn Lục Ấm mà, chắc gần miếu thôi. Miếu dễ tìm mà. Đi trước rồi tính.”

Tài xế của chiếc xe đặt qua app xác nhận số điện thoại và địa điểm trước khi lái. Hắn ta tò mò hỏi: “Các cậu chắc chắn muốn đến đó? Tôi nghe nói ngôi miếu đó bỏ hoang lâu rồi. Nếu định đi bái thần thì sẽ phí công thôi. Với cả, tối thế này đi bái thần thì cũng không phổ biến lắm đâu.”

Nghe giọng nói thân thiện của tài xế, Phương Dần Niên bình tĩnh đáp: “Không phải, chúng tôi đi thăm bạn, chỉ là chọn điểm gần miếu để dễ tìm thôi.”

Tài xế không nói gì thêm, xe chạy ổn định, trong xe còn mở nhạc nhẹ nhàng khiến không khí vô cùng thoải mái. Chu Kỳ định mở điện thoại chơi game, nhưng chẳng mấy chốc lại cảm thấy mơ màng, quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bỗng nhiên, một mùi hương kỳ lạ thoảng qua, khiến Chu Kỳ mở mắt. Hắn ta khẽ chạm tay vào Phương Dần Niên, định hỏi ý kiến thì tài xế đã cười và lên tiếng trước: “Thật ngại quá, hai anh đẹp trai. Lúc nãy, trước khi nhận chuyến này, tôi có đứng ngoài hút điếu thuốc. Có lẽ khói thuốc bay vào trong xe, để tôi mở cửa sổ thông gió nhé. Chúng ta sắp đến nơi rồi.”

Chu Kỳ nghe vậy chỉ cười: “Không sao, mũi tôi nhạy cảm thôi. Chắc anh tôi cũng không ngửi thấy đâu.”

Phương Dần Niên gật đầu đồng tình, vì quả thật hắn ta không cảm nhận được gì. Còn Chu Kỳ từ nhỏ đã có khứu giác rất nhạy. Nhưng khi cửa sổ mở, gió ùa vào mang theo sự dễ chịu, hai người cũng thoải mái hơn.

Xe bon bon trên đường thôn quê sau khi rời khỏi khu nội thành. Phương Dần Niên đang định kiểm tra xem còn bao lâu nữa thì đến nơi, nhưng nhìn xuống điện thoại, hắn ta phát hiện máy mất tín hiệu. Ngoài cửa sổ là cánh đồng tối đen, không một ánh đèn le lói.

Cảm thấy có gì đó không ổn, anh hỏi tài xế: “Còn bao lâu nữa chúng ta đến?”

Tài xế đáp, giọng nói bỗng chùng xuống đầy lạnh lẽo: “Còn tùy vào các cậu biểu hiện thế nào.”

Ngay khi câu nói kết thúc, cửa sổ xe đột ngột đóng lại, từng dấu tay đỏ thẫm như máu in lên cửa kính, từng giọt máu chảy xuống đầy ghê rợn.

Hai người hét lên đồng thanh: “Má nó!”

Giờ đây, Chu Kỳ nhận ra mùi hương mình ngửi thấy trước đó không phải khói thuốc mà là mùi máu tươi. Giờ đây không khí trong xe tràn ngập thứ mùi tanh nồng đó, như xuyên thẳng lên đỉnh đầu, làm Chu Kỳ rùng mình.

Chiếc xe khựng lại. Tài xế không quay đầu, nhưng lưng áo đã ướt đẫm máu, cánh tay gõ nhịp lên vô lăng một cách rợn người. Giọng nói của hắn ta vang lên, trầm thấp nhưng đầy trêu chọc: “Cậu đeo kính trắng, sao trông anh căng thẳng thế? Tôi xem qua vận khí của cậu, hình như đây không phải lần đầu cậu gặp ma, đúng không?”

Chu Kỳ quay sang Phương Dần Niên, vẻ mặt kinh ngạc: “Lão đại, anh từng gặp qua?”

Phương Dần Niên tái mặt, lắp bắp: “Cũng... cũng không chắc. Hôm qua tôi tăng ca, lên sân thượng hóng gió thì thấy một nữ sinh đang khóc. Tôi đưa cho cô ấy một gói khăn giấy rồi đi xuống nghe điện thoại. Nhưng khi quay lại, cô ấy biến mất không dấu vết. Tôi đã kiểm tra, cửa ra duy nhất không hề có dấu hiệu ai đi qua.”

Hắn ta rùng mình tiếp lời: “Chuyện này quỷ dị, nhưng tôi cứ nghĩ mình mệt mỏi quá nên hoa mắt.”

Tài xế bật cười, lạnh lùng: “Đó là một hồn ma nhảy lầu. Anh bạn à, gần đây vận số của anh không tốt, vì thế chúng ta mới có duyên gặp nhau. Nhưng yên tâm, tôi không có hứng thú với mạng sống của các anh đâu.”

Hắn ta tiếp tục, giọng trêu chọc: “Miếu Thành Hoàng ở gần đây thôi. Tôi cho các anh một cơ hội: gọi cho bạn của mình, bảo cậu ta mang mười ly trà sữa đến đây chuộc người.”

Phương Dần Niên và Chu Kỳ đồng thanh hét lên: “Mười ly trà sữa?”

Trong bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ, yêu cầu này nghe thật kỳ cục. Tất cả máu me, dấu tay đỏ và bầu không khí rùng rợn, chỉ để đổi lấy mười ly trà sữa? Thật khó mà tin nổi.

Phương Dần Niên kiểm tra điện thoại, bất ngờ tín hiệu đã trở lại. Dù vậy, cả hai đều không muốn liên lụy Vân Vô Lự. Hắn ta bèn đề nghị: “Anh chở chúng tôi đến quán trà sữa, chúng tôi tự mua được.”

Tài xế cười nhạt: “Đi nơi đông người à? Không được. Tôi không tin các cậu đâu.”

Ngay lúc Phương Dần Niên định tranh luận, điện thoại của hắn ta bất ngờ reo lên. Màn hình hiện lên chữ: Em út.

Một bàn tay trắng bệch thò ra từ khoảng không, cầm lấy điện thoại trước sự sững sờ của hai người. Phương Dần Niên không muốn nghĩ vì sao cánh tay đó có thể dài đến vậy.

Đầu dây bên kia, giọng nói dịu dàng của Vân Vô Lự vang lên, phá vỡ không khí nặng nề trong xe: “Lão đại, nhị ca, sao các anh còn chưa tới?”

Không khí trong xe vẫn u ám và ngột ngạt. Quỷ tài xế cầm điện thoại, giọng nói âm trầm vang lên: “Nghe này, ngươi đang nói chuyện với quỷ. Bạn của ngươi đang ở trên xe của ta. Ta mặc kệ ngươi dùng cách gì, trong vòng 20 phút mang đến mười ly trà sữa trân châu. Theo định vị mà tới. Đừng hòng giở trò, nếu ta phát hiện ngươi gọi người khác, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”

Phương Dần Niên ôm trán, cố gắng hiểu xem mình vừa rơi vào tình huống gì. Nhưng ngay sau đó, giọng Vân Vô Lự vang lên, khiến hắn ta và Chu Kỳ không khỏi sững sờ. Giọng Vân Vô Lự rất bình tĩnh, còn có phần nhập vai: “Quỷ đại ca, xin đừng làm hại bạn của ta. Ta hiện có sẵn năm ly trà sữa trân châu. Ngươi lấy trước năm ly được không? Ta sẽ gọi thêm một đơn cơm hộp cho đủ.”

Quỷ tài xế không ngần ngại hỏi ngay: “Đều là cỡ lớn chứ?”

Vân Vô Lự đáp: “Đều là cỡ lớn.”

“Lượng đường thì sao?” Quỷ tài xế tiếp tục.

“Ba ly toàn đường, hai ly không đường.” Vân Vô Lự trả lời nhanh chóng.

Quỷ tài xế cau mày, không hài lòng: “Ta không cần không đường. Ngươi phải gọi thêm bảy ly full đường, cỡ lớn. Nhanh lên!”

“Được rồi, lập tức có ngay.” Giọng Vân Vô Lự rất thoải mái.

Hai người bạn của hắn lần nữa lung lay sắp đổ rồi: “...”

Bạn đang đọc Ta Về Quê Làm Ruộng, Vô Tình Kế Thừa Một Miếu Thành Hoàng của Đào Tử Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 81

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.