Cô ấy đến (1)
Khói nướng BBQ nhẹ nhàng bay lên, thỉnh thoảng bùng lên một tia lửa nhỏ, bao quanh giá nướng là ba người và một hồn ma đang cầm cốc trà sữa. Không khí trò chuyện rôm rả, vừa náo nhiệt vừa thân tình.
Nhưng khi nghe xong câu chuyện của quỷ tài xế, vị trà sữa trong tay dường như mang theo chút gì đó chua xót.
“Câu chuyện trước đó đơn giản và bình thường như vậy, sao không thể có một cái kết cũng bình dị được nhỉ?” Chu Kỳ buột miệng thở dài.
Qủy tài xế cúi thấp mắt, đáp: “Tôi cũng mong có một kết cục bình thường như thế. Bình dị, bình yên, vậy là tốt nhất.”
Vân Vô Lự nhìn hắn ta, hỏi: “Hôm nay cũng là sinh nhật cô ấy, ngươi không định đi thăm sao?”
Quỷ tài xế gật đầu, nói một cách hiển nhiên: “Ta không thể đi. Lỡ đâu cô ấy cũng nhìn thấy ta giống như các cậu thì sao? Chẳng phải sẽ làm cô ấy hoảng sợ à?”
Phương Dần Niên và Chu Kỳ vừa tức giận vừa buồn cười.
Chu Kỳ trêu chọc: “Vậy nên ngươi chẳng ngại dọa bọn ta, chỉ cần cô ấy không sợ là được đúng không?”
“Đúng vậy. Quả thật ngươi chẳng phải hồn ma tốt đẹp gì.” Phương Dần Niên đẩy gọng kính, giọng điệu đầy ẩn ý. “Nhưng cũng có thể hiểu được. Nếu đổi lại là ta, chắc ta cũng nghĩ vậy.”
Rõ ràng, quỷ tài xế mang trong lòng một chấp niệm rất sâu, nhưng hắn ta cũng khá kiềm chế.
“Tuy ngươi không phải là hồn ma tốt lành gì, nhưng vì đã thoả mãn sự tò mò của bọn ta, ăn đi, hai xiên thịt này tặng ngươi.” Chu Kỳ đưa cho hắn ta một xiên mực nướng vừa chín, còn không quên cường điệu: “Nhớ là chuyện nào ra chuyện đó, món này không tính tiền đâu nhé.”
Quỷ tài xế ngượng ngùng, nhận lấy xiên nướng, bất ngờ đứng lên, cúi gập người nói lời xin lỗi rất nghiêm túc.
Vân Vô Lự mỉm cười: “Được rồi, ngồi xuống ăn đi.”
Chu Kỳ và Phương Dần Niên cũng vẫy tay, giục hắn ta mau ngồi xuống.
Khi nếm thử xiên nướng, quỷ tài xế lặng lẽ lau khóe mắt, nhưng khi ngẩng đầu lên, nét mặt đã tươi tỉnh hơn: “Thật sự rất ngon, ngon hơn cả hương vị BBQ trong trí nhớ của ta.”
Đã lâu lắm rồi hắn ta mới được ăn đồ nướng như thế này. Lần cuối cùng là từ rất lâu trước đây, khi hắn ya cùng hội bạn ngồi quây quần bên vỉa hè lúc nửa đêm, cười đùa mà chẳng nghĩ gì đến sự ngắn ngủi của cuộc đời.
Chỉ là một bữa đồ nướng thôi, ai ngờ lại quý giá đến thế.
Mọi người ngẩn người. Chu Kỳ chợt hỏi khẽ: “Đúng là ngon thật, nhưng ngươi... vẫn ổn chứ?”
Đôi mắt Quỷ tài xế cong lên, nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã. Hắn ta nói: “Ta có một người bạn, mỗi lần đi ăn cùng nhau, cậu ấy luôn chụp ảnh trước khi ăn, dù đó chẳng phải bữa tiệc gì lớn lao. Lúc đó takhông hiểu, nhưng giờ thì hiểu rồi. Hoá ra mỗi bữa cơm bên nhau đều đáng trân quý đến thế.”
Lời nói ấy khiến cả ba người còn lại rơi vào trầm mặc.
Phương Dần Niên tháo kính xuống, lặng lẽ lau mặt.
Quỷ tài xế không ngờ họ phản ứng mạnh như vậy, chính hắn ta cũng ngừng khóc, có chút ngơ ngác: “Các cậu dễ xúc động quá.”
Chu Kỳ không trả lời, chỉ ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên cao, giọng trầm xuống: “Nếu trên đời này có ma, liệu Lão Tam có thể cũng biến thành ma không? Chúng ta nên tìm dịp nào đó đến công ty hay nhà cậu ấy thăm thử…”
Phương Dần Niên đáp: “Nếu Lão Tam có thành ma, chắc cũng sẽ thành nhân viên công vụ ở địa phủ thôi.”
Vân Vô Lự khẽ nhếch môi cười, sự xúc động vừa nổi lên đã bị dập tắt: “Không phải là không thể đâu.”
Câu chuyện lặng đi. Quỷ tài xế nhận ra ba người này từng là bạn cùng phòng, nhưng giờ chỉ còn lại ba người sống sót. Hắn ta chợt nhớ đến những người bạn cũ của mình. Giờ họ đang làm gì nhỉ? Hắn ta chỉ hy vọng họ luôn vui vẻ, đừng buồn phiền vì mình.
Không ai còn tâm trạng để đùa cợt. Ăn xong đồ nướng, Vân Vô Lự giục hai người bạn đi ngủ sớm, đừng suy nghĩ lung tung nữa.
Thực ra, Vân Vô Lự có ý định giữ Quỷ tài xế ở lại làm việc, nhưng hắn chưa nói ra, định chờ hồi đáp từ Minh Phủ trước.
Phương Dần Niên và Chu Kỳ đều có công việc giờ giấc thất thường, thường xuyên làm việc không điều độ, giấc ngủ cũng chập chờn. Sau một ngày đầy sự kiện và căng thẳng, họ nghĩ rằng sẽ khó mà ngủ ngon, nhưng không ngờ lại ngủ một mạch say sưa, không mộng mị.
Thậm chí, dù không đặt báo thức, cả hai vẫn tự nhiên tỉnh giấc vào khoảng hơn 8 giờ sáng, thật là một điều hiếm có.
Sau khi rửa mặt, họ cảm thấy sảng khoái lạ thường. Mùi hương thơm lừng dẫn cả hai bước vào bếp. Vân Vô Lự đang chuẩn bị bữa sáng, Tiểu Hắc ngồi ở bàn ăn nhỏ của mình, chậm rãi thưởng thức phần ăn dành riêng. Bên cạnh là một cái bát nước nhỏ. Tiểu Miêu thì ngồi trên ghế liếm lông, rõ ràng vừa ăn no.
Phương Dần Niên cười, trêu: “Dậy lúc 8 giờ sáng, cho mèo chó ăn no, rồi còn chuẩn bị bữa sáng cho bạn bè. Cậu sống có nề nếp quá Vô Lự, đúng là đỉnh!”
“Nếu ở đây lâu, anh cũng sẽ dần vào khuôn khổ như vậy thôi.” Vân Vô Lự đáp, tay thoăn thoắt vớt bún phở đã chín ra, chia đều vào ba tô lớn. Sau đó, hắn múc nước lèo hầm xương, rưới lên các tô, thêm vài lát rau xanh vừa chần.
Chu Kỳ cảm thán: “Ngon quá! Lâu lắm rồi mới được ăn sáng thế này.”
Cả hai giúp mang bún phở ra bàn, Vân Vô Lự tiếp tục bày thêm các món ăn kèm: một chén tương ớt để chấm, vài đĩa nhỏ rau muối chua, củ cải hầm mềm, và đậu que xào chua cay dậy mùi hấp dẫn.
Đăng bởi | TửKhuynhNhưMộng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 71 |