Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhà chỉ có bốn bức tường (2)

Phiên bản Dịch · 1366 chữ

Đúng là sản phẩm Minh Phủ, hiệu quả không đùa được! Sợ có người nhìn thấy khó giải thích, hắn tranh thủ lúc không ai quanh đó, nhanh chóng phun sạch toàn bộ cỏ dại xung quanh miếu.

Hắn đi đến đâu, cỏ dại biến mất sạch sẽ đến đó. Ngay cả những dây leo bám trên tường cũng không thoát, nhưng các loại cây hữu ích như dây thường xuân vẫn được giữ nguyên.

Sau khi xử lý xong cỏ dại quanh miếu, không gian nơi đây trở nên thoáng đãng, sạch sẽ hơn hẳn, dường như đã bắt đầu có dấu hiệu trở lại với cuộc sống con người. Vân Vô Lự cảm thấy rất hài lòng, còn tự thấy mình như đang chơi một trò tiêu diệt cỏ dại trong game.

Rêu xanh trên bậc thang? Tiêu diệt.

Nấm mọc trên cột? Tiêu diệt.

Những bụi cỏ gai? Tiêu diệt.

Cả những dây leo trên mái nhà? Cũng không thể thoát.

Dọn dẹp xong cỏ dại, miếu Thành Hoàng không còn giống một phế tích nữa. Nhìn thành quả của mình, Vân Vô Lự cảm thấy vô cùng tự hào.

Buổi trưa, sau khi ăn cơm, hắn mua thêm dụng cụ vệ sinh để tiếp tục quét dọn trong và ngoài miếu. Sau đó, hắn mượn xe của một người hàng xóm để chuyển hành lý đến đây. Ở khu ký túc xá của ông Từ, hắn trải chăn lên giường, treo quần áo vào tủ, khiến nơi này mang thêm chút hơi thở của con người.

Tuy nhiên, miếu Thành Hoàng đã bị bỏ hoang từ lâu, không có điện, cũng không có mạng internet, khiến việc sinh hoạt trở nên bất tiện. Vân Vô Lự dự định ngày mai sẽ tìm gặp trưởng thôn nhờ giúp đỡ để nhanh chóng kéo điện và lắp mạng cho miếu.

Dù miếu Thành Hoàng không thuộc quyền quản lý của thôn, nhưng trưởng thôn là người địa phương, có mối quan hệ rộng rãi, chắc chắn sẽ biết cách xử lý vấn đề này.

Trong lúc không để ý, mặt trời đã khuất núi. Vân Vô Lự nhận được tin nhắn từ bà ngoại, nhắc hắn tan làm ghé qua vườn rau hái ít hành và đậu cô-ve mang về. Bà ngoại rất thích trồng rau và nấu ăn. Vườn rau nhỏ được bà chăm chút kỹ lưỡng, luôn trông thật đẹp mắt. Mỗi lần bước vào đây, Vân Vô Lự đều cảm nhận được một sự bình yên lạ kỳ.

Những quả đậu cô-ve mập mạp, căng tròn, tươi đến mức như đang rỉ nước. Chỉ cần nhẹ nhàng ngắt một cái là chúng đã rơi gọn vào túi. Sau khi hái xong, hắn đặt túi rau vào rổ xe đạp, nơi vốn là “ghế ngồi” của Tiểu Hắc. Không còn chỗ, Tiểu Hắc ngoan ngoãn leo lên vai hắn nằm, dọc đường đi thu hút không ít ánh mắt tò mò. Một vài người dân trong thôn cất tiếng chào, Tiểu Hắc cũng nhiệt tình “gâu gâu” hai tiếng, làm tăng thêm phần dễ thương.

Khi về đến nhà, Vân Vô Lự bắt tay vào rửa và nhặt rau, sau đó giao phần đậu cô-ve đã làm sạch cho bà ngoại. Bà làm nóng chảo, phi tỏi, rồi nhanh tay xào đậu cô-ve cùng thịt khô. Mùi thơm lan tỏa khắp bếp, khiến Tiểu Hắc phấn khích vẫy đuôi liên tục. Cuối cùng, nhờ màn “bán manh” (giả đáng yêu), Tiểu Hắc đã được bà ngoại cho một phần riêng đặc biệt dành cho “cẩu cẩu”.

Trong bữa cơm, Vân Vô Lự vừa ăn vừa không ngớt lời khen tay nghề nấu nướng của bà, khiến bà ngoại vui vẻ đến mức ăn thêm nửa chén cơm. Hắn luôn nhận làm mọi công việc nhà trừ nấu ăn. Sau bữa cơm, hắn dọn dẹp bếp núc gọn gàng, rồi đi tắm để thư giãn sau một ngày làm việc.

Khi hắn ra khỏi phòng tắm, bà ngoại cầm một chiếc hộp nhỏ đưa cho hắn, mặt đầy vẻ bí hiểm và vui thích: “Quà cho Tiểu Hắc này.”

“Quà gì vậy ạ?” Hắn mở ra xem, bên trong là một chiếc vòng cổ trắng tinh được thêu tỉ mỉ. Trên vòng cổ có hình một chú cún nhỏ, kèm dòng chữ “Tiểu Hắc” và số điện thoại của hắn. Ngoài ra, vòng cổ còn gắn một chiếc lục lạc nhỏ, mỗi khi lắc phát ra âm thanh leng keng rất dễ chịu.

Bà ngoại mỉm cười giải thích: “Như vậy sẽ không lo Tiểu Hắc bị lạc nữa.”

Đi lạc là chuyện không thể xảy ra. Tuy nghĩ vậy, nhưng Vân Vô Lự vẫn nhìn sang Tiểu Hắc, cười nói: “Còn không mau cảm ơn bà ngoại đi?”

Tiểu Hắc lập tức đi tới bên bà, thân thiết cọ cọ vào chân bà rồi nằm ngửa ra, phơi chiếc bụng mềm mại của mình cho bà sờ. Cảnh tượng đáng yêu này khiến bà ngoại bật cười sảng khoái, tự tay đeo chiếc vòng cổ cho Tiểu Hắc và xoa đầu nó: “Ngoan lắm, ngoan lắm!”

Ở một góc, Trường Minh Đăng hừ khẽ, tỏ vẻ khó chịu: “Chậc, anh Hắc, giờ cậu sống nhân gian học được thói xấu rồi đấy.”

Sau một ngày lao động, Vân Vô Lự chìm vào giấc ngủ sớm, không mộng mị.

Sáng hôm sau, hắn xin bà ngoại số điện thoại của trưởng thôn để bàn chuyện cấp điện cho miếu Thành Hoàng. Không ngờ, vừa nghe tên hắn, trưởng thôn đã vui vẻ đáp: “Vừa hay, tôi cũng định ghé miếu Thành Hoàng tìm cháu đây!”

Hai bên hẹn gặp nhau tại miếu. Vân Vô Lự đến nơi không lâu thì trưởng thôn cũng xuất hiện. Ông khoảng 40 tuổi, dáng người mảnh khảnh, mặc áo sơ mi sọc, bên hông đeo một chùm chìa khóa.

Vừa gặp, ông đã nắm tay hắn thân mật: “Chào cháu, cháu chính là người phụ trách miếu Thành Hoàng, lại còn là cháu ngoại của bà Sương Như trong thôn chúng ta đúng không?”

Vân Vô Lự gật đầu, lịch sự chào lại.

Trưởng thôn cười nói: “Tính theo vai vế trong thôn, cháu nên gọi tôi là chú Thanh. Tôi gọi cháu là Tiểu Lự nhé?”

Vân Vô Lự nhẹ giọng đáp: “Tùy chú, thế nào cũng được ạ.”

Câu trả lời khiêm tốn của hắn khiến trưởng thôn càng thêm hài lòng, nếp nhăn trên gương mặt ông như sâu hơn khi cười: “Tôi đã nhận được thông báo rồi. Miếu Thành Hoàng Lục Ấm sẽ được mở lại. Dù không thuộc quyền quản lý của thôn, chúng tôi vẫn sẽ hỗ trợ cháu hết sức. Nếu cần gì, cứ nói một tiếng.”

Điều này không nằm ngoài dự đoán của Vân Vô Lự. Hắn biết Minh Phủ sẽ lo liệu mọi thủ tục cần thiết. Vì vậy, hắn chỉ mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn chú ạ.”

Trưởng thôn vui vẻ tiếp lời: “Đừng khách sáo. Sau này nếu hương khói ở đây thịnh vượng, cũng sẽ giúp ích rất nhiều cho thôn chúng ta. À, phải nói thật, cháu đúng là siêng năng. Vừa tiếp nhận mà đã dọn dẹp miếu sạch sẽ như vậy, chú suýt không nhận ra nữa!”

Vân Vô Lự ngượng ngùng gãi đầu: “Chỉ là dọn dẹp sơ qua thôi, vẫn còn rất nhiều việc cần làm.”

Trưởng thôn là người nói được làm được. Nghe hắn trình bày chuyện muốn cấp điện và mạng cho miếu, ông lập tức nhận trách nhiệm xử lý. Đến chiều, đội điện lực đã có mặt để kéo dây, sửa chữa đèn điện và lắp đặt mạng internet.

Ba ngày sau, miếu Thành Hoàng đã có điện, wifi cũng được lắp đặt. Đúng ngày hoàn thành, trưởng thôn còn dẫn thêm vài người dân đến giúp sửa lại mái nhà và thay mới hệ thống ống nước bị hỏng. Vì miếu Thành Hoàng Lục Ấm hiện không có ban trị sự, cũng không có ngân sách, những người đến giúp đều là thôn dân tự nguyện đăng ký làm miễn phí.

Bạn đang đọc Ta Về Quê Làm Ruộng, Vô Tình Kế Thừa Một Miếu Thành Hoàng của Đào Tử Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 142

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.