Vật được bảo vệ (2)
Vân Vô Lự lại hỏi tiếp: "Còn mùi của con người nào khác trên người cậu ấy không? Có nhớ được không?"
Tiểu Hắc lắc đầu, sau đó sủa lên mấy tiếng nhỏ: "Gâu gâu gâu." Chỉ một chút thôi.
"Được rồi. Giỏi lắm!" Vân Vô Lự ôm lấy Tiểu Hắc, quay sang nhìn Nguy Uyên: "Bác sĩ Nguy, nhờ cô chăm sóc cậu bé gấu bông giúp tôi nhé."
Nguy Uyên gật đầu: "Cứ yên tâm."
Vân Vô Lự gọi Hứa Phi Trầm: "Đi thôi."
"Tôi cũng đi nữa!" Tiểu Miểu lập tức đứng bật dậy, nhanh nhẹn khiêng theo bình nước khoáng đóng chai của mình, đặt vào ghế phụ rồi cẩn thận thắt dây an toàn.
Thời gian gần đây, mỗi khi ra ngoài làm việc, hắn ta đều mang theo bình nước như thế này. Thật ra, hắn ta rất muốn dùng loại bình nước có nắp mở, nhưng Hứa Phi Trầm luôn nhắc nhở rằng xe của hắn ta không phải AE86. Nhỡ đâu làm đổ nước ra thì đúng là thảm họa.
Chẳng mấy chốc, họ đã quay lại nơi tìm thấy cậu bé gấu bông. Hứa Phi Trầm dừng xe lại, Vân Vô Lự đặt Tiểu Hắc xuống đất, để nó tìm kiếm dấu vết của cậu bé.
Sau khi Tiểu Hắc đã quen với mùi của cậu bé gấu bông, lập tức hít hít mặt đất, cố gắng lần theo chút hơi tàn còn sót lại, dẫn đường theo hướng của những dấu vết mờ nhạt.
Theo thời gian, dấu vết của cậu bé gấu bông ngày càng trở nên mờ nhạt, khiến Tiểu Hắc phải dừng lại nhiều lần để phân biệt thật kỹ rồi mới tiếp tục tìm kiếm. Vân Vô Lự và mọi người kiên nhẫn đi theo Tiểu Hắc, cứ thế vừa đi vừa dừng, cho đến khi bất giác dừng chân trước cổng một khu dân cư có tên “Túy Hoa Âm”.
Vào thời điểm này, cửa hàng tiện lợi trước cổng khu vẫn chưa đóng cửa, thỉnh thoảng có người ra vào, cửa tự động phát ra tiếng “Chào mừng quý khách” một cách máy móc. Một vài cư dân đang ngồi ở dãy ghế bên ngoài cửa hàng, cười nói rôm rả, đánh bài giải trí. Nhân viên bảo vệ đứng ở cổng trò chuyện với nhau, dòng nước trong đài phun róc rách chảy không ngừng. Tất cả tạo nên một khung cảnh sinh hoạt hết sức bình thường yên ả.
Những người qua lại và nhân viên bảo vệ không hề nhận ra sự hiện diện của nhóm Vân Vô Lự. Tiểu Hắc chạy quanh cổng một lúc, cuối cùng dừng lại bên một bồn hoa, dùng móng cào nhẹ những cành lá bị giẫm nát, sủa lên: "Gâu gâu! Nhìn chỗ này đi!"
Vân Vô Lự quỳ xuống kiểm tra, phát hiện trên bồn hoa có dấu vết bị va đập, trên mặt đất và viên gạch lát còn sót lại một chút vết máu mờ. Rõ ràng, nơi này đã từng xảy ra một tai nạn.
Tiểu Hắc nhanh chóng chạy đến một vị trí khác, dùng móng chân nhấn mạnh xuống đất như muốn báo hiệu: "Gâu gâu..." Ý là, đây là nơi có dấu vết của cậu bé gấu bông đậm nhất!
Vân Vô Lự trầm ngâm: "Có lẽ Tiểu An sống trong khu này, hoặc người đó chỉ đi ngang qua và suýt gặp tai nạn. Cậu bé gấu bông đã liều mình bảo vệ người đó."
Tiểu Miểu gật gù: "Chắc chắn là vậy rồi. Với những vết thương nghiêm trọng như thế, chắc chắn cậu ấy đã cản tai họa thay. Chỗ máu này... có lẽ là của người khác."
Hứa Phi Trầm đột nhiên nhìn về phía cổng khu dân cư, khẽ nhíu mày rồi nói: "Thành Hoàng, anh nhìn xem, có phải là cô ấy không?"
Vân Vô Lự đưa mắt nhìn theo, ánh mắt chợt mở to: "Vương Vũ Manh?"
Cái tên này không xa lạ với Vân Vô Lự. Cô ấy là bạn thân của Lâm Thu Ngư, thường buộc tóc thành một búi nhỏ gọn gàng, luôn mang nụ cười rạng rỡ, là một cô gái lạc quan và hoạt bát.
Bên cạnh Vương Vũ Manh còn có một cô gái khác, trạc tuổi cô ấy, tóc buộc đuôi ngựa, ăn mặc đơn giản với phong cách nhẹ nhàng. Gương mặt cô ấy toát lên vẻ tri thức với chiếc kính gọng tròn màu bạc, đôi mắt thanh tú, đầy khí chất dịu dàng. Nhưng lúc này cô gái đang cau mày, vẻ mặt có chút buồn bã.
Vừa nhìn thấy cô gái đó, Tiểu Hắc lập tức trở nên sốt ruột, kéo mạnh ống quần Vân Vô Lự, sủa liên hồi: "Gâu gâu gâu gâu!"
Nó đã ngửi thấy mùi của cậu bé gấu bông trên người cô ấy!
"Chị Tiểu An, đừng lo nữa, em đang giúp chị tìm mà." Vương Vũ Manh khẽ lắc tay cô gái bên cạnh, nhẹ nhàng an ủi: "Dù có tìm không thấy cũng đừng buồn. Ngày mai chúng ta sẽ đến đền Thành Hoàng, ngài ấy rất từ bi, chắc chắn sẽ giúp chị!"
Tiểu An cảm động ôm chặt lấy cô bạn, đôi mắt đỏ hoe: "Lúc chiếc xe máy lao tới, cậu bé gấu bông đã che chắn cho chị... có vẻ nó bị thương nặng lắm. Giá như chị có thể nhìn thấy nó thì tốt biết mấy."
Vương Vũ Manh thở dài: "Gần đây em bận quá nên không hay hỏi thăm chị, không biết chị đã gặp chuyện này. Giá mà đưa chị đến đền Thành Hoàng sớm hơn... Hy vọng ngài ấy sẽ giúp chị."
Vân Vô Lự nghe đến đây, khẽ nhướng mày: "Từ bi sao?"
Lời nói đó khiến vai trò của hắn bỗng chốc được nâng lên một bậc. Bản thân hắn không khỏi thấy khó xử.
Hứa Phi Trầm và Tiểu Miểu cũng suýt bật cười khi nghe câu nói đó.
Hứa Phi Trầm ho nhẹ một tiếng, làm ra vẻ nghiêm túc: "Khụ khụ, Thành Hoàng, cô ấy chính là Tiểu An đấy. Đúng là may mắn thật."
Vân Vô Lự gật đầu: "Nếu ngày mai họ đến đền, vậy thì chuyện này coi như dễ giải quyết."
Hai cô gái này thật sự rất gan dạ, trời tối thế này vẫn đứng trước cổng khu tìm kiếm thứ được cho là "ma quỷ". Sợ rằng sẽ thu hút những linh hồn không mấy tốt lành, Vân Vô Lự quyết định đợi họ rời đi mới yên tâm rời khỏi.
Họ tìm kiếm suốt một lúc lâu, đến khi cửa hàng tiện lợi đã đóng cửa, thời tiết bắt đầu se lạnh, Tiểu An mới miễn cưỡng dừng lại. Khi chuẩn bị vào trong khu, cô lục túi mãi mới nhận ra mình quên mang theo điện thoại và thẻ ra vào.
Nhân viên bảo vệ đã vào trong phòng trực, Tiểu An vội chạy đến cửa sổ để nhờ giúp đỡ. Lúc này, ánh mắt Vân Vô Lự bất chợt dừng lại, một tấm biển quảng cáo treo trên tường khẽ lung lay, sắp rơi xuống!
Đăng bởi | TửKhuynhNhưMộng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |