Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chú gấu nhỏ (1)

Phiên bản Dịch · 1026 chữ

Sau khi Minh Tuyết An thắp xong hương, Vân Vô Lự nhận được thông báo nhiệm vụ mới từ ứng dụng Minh Phủ.

[ Nhiệm vụ Thành Hoàng: Bảo vệ chúng sinh là trách nhiệm quan trọng của Thành Hoàng. Hãy giúp Minh Tuyết An thực hiện tâm nguyện! ]

[ Phần thưởng từ Minh Phủ: Hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được phần thưởng tu sửa điện Phán Quan + một bộ nội thất! ]

[ Hình phạt nếu thất bại: Ghi lỗi một lần, tích lũy ba lần sẽ phải đến Minh Phủ báo cáo trước mười điện Diêm La. ]

Mái ngói điện Phán Quan đã cũ kỹ, sứt mẻ không đều, bên trong thì trống trải đến đáng thương. Nguy Uyên chỉ có thể sử dụng tạm một chiếc bàn bát tiên cũ kỹ để làm việc, môi trường làm việc thực sự không dễ chịu chút nào.

Nếu hoàn thành nhiệm vụ rồi nhận được phần thưởng, thì tình trạng này sẽ được cải thiện đáng kể, đúng là một cơn mưa rào giữa ngày nắng hạn.

Tâm nguyện của Minh Tuyết An không quá phức tạp, cô ấy chỉ muốn bảo vệ "hồn ma" vẫn luôn dõi theo mình và biết được "nó" là ai, vì sao lại bất chấp mọi thứ để bảo vệ cô.

Vân Vô Lự sẽ dùng cách nhập mộng, để Minh Tuyết An có thể gặp cậu bé gấu trong giấc mơ. Chỉ cần cô ấy nhận ra cậu bé, tìm được thân thể thật của cậu ta, mọi chuyện sẽ được giải quyết êm đẹp.

Nếu không nhận ra, hoặc nhận ra nhưng không tìm được thì sẽ phải tìm cách khác.

Sau khi thắp hương xong, hai cô gái chơi đùa với Tiểu Hắc một lát rồi cùng nhau ghé vào cửa hàng tiện lợi tìm Vân Vô Lự.

Vương Vũ Manh mỉm cười với hắn, gương mặt tròn trịa tràn đầy sức sống: "Sư phụ Vân, bọn em thắp hương xong rồi, ghé qua mua đèn ngủ hỗ trợ giấc ngủ."

Vân Vô Lự lấy ra hai chiếc đèn ngủ đã chuẩn bị sẵn, sau khi Vương Vũ Manh quét mã thanh toán xong, cô ấy tò mò hỏi: "Hôm nay không thấy mèo con đâu nhỉ?"

Cô không phải người duy nhất thắc mắc điều đó. Vân Vô Lự đáp: "Mèo con đang chăm sóc một người bạn mới."

"Mới có thú cưng nào nữa à?" Vương Vũ Manh tò mò, mắt mở to đầy háo hức: "Là mèo hay cún thế ạ?"

Vân Vô Lự cười đáp: "Là một chú gấu."

Vương Vũ Manh sững người một lúc, rồi bật cười: "Ý anh là mua gấu bông cho mèo chứ gì? Haha…"

Vân Vô Lự chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm.

Đúng lúc đó, mèo con xuất hiện mà không hề gây ra tiếng động, nhẹ nhàng nhảy lên quầy, giơ móng vuốt chỉ về phía sân sau, nói với Vân Vô Lự: "Meo meo, meo meo meo!"

Cậu em nhỏ đang phát sáng!

“Ừ, tôi biết rồi.” Vân Vô Lự nhẹ nhàng xoa đầu mèo con, nó thoải mái duỗi dài người trên bàn, hai chân trước vươn ra hết cỡ như thể đang tận hưởng từng giây phút thư giãn.

“Dễ thương quá đi mất!” Vương Vũ Manh bị vẻ đáng yêu của mèo con làm cho tan chảy, phấn khích hỏi: “Nó vừa nói gì vậy?”

Vân Vô Lự mỉm cười đáp: “Nó bảo bạn mới là một chú gấu ngoan.”

Chú gấu nhỏ dường như cảm nhận được người mình cần bảo vệ đang ở gần đó, vô thức phát ra một ánh sáng yếu ớt.

Vương Vũ Manh không hiểu được hàm ý sâu xa trong lời nói của hắn, cũng chẳng tin là Vân Vô Lự thật sự hiểu tiếng mèo. Cô chỉ nghĩ rằng hán đang bịa ra một câu chuyện nghiêm túc một cách hài hước, nên cười tít mắt.

Minh Tuyết An cũng không biết đang nghĩ gì, chỉ mỉm cười theo.

Nguy Uyên vừa trở về, dựa vào khung cửa, lặng lẽ quan sát hai cô gái đang bị mèo con trêu chọc.

Mèo con nằm úp bụng trên bàn, quay lưng về phía hai người họ. Mỗi lần họ cố vươn tay chạm vào đuôi nó, thì chiếc đuôi ấy lại linh hoạt lẩn tránh, như thể nó có mắt vậy.

Mọi người đều biết mèo và đuôi của chúng dường như có hai bộ não khác nhau.

Sau một hồi vất vả, Vương Vũ Manh vẫn không chạm được vào đuôi nó dù chỉ một chút. Cô bị kích thích đến mức phát bực: “Đúng là một con mèo biết cách ‘thả thính’! Chị nhất định sẽ quay lại, rồi có ngày em sẽ tự nguyện nằm gọn trong vòng tay chị thôi!”

Nguy Uyên khẽ bật cười: “Dễ thương thật.”

Vân Vô Lự lắc đầu thầm nghĩ: “Lại thêm một người nữa bị mèo con thu phục rồi.”

Khi nhìn theo bóng hai cô gái rời khỏi, Nguy Uyên hỏi Vân Vô Lự: “Sao rồi, đã làm rõ mọi chuyện chưa?”

“Cũng gần xong rồi, nhưng vẫn còn thiếu một chút thông tin quan trọng.” Vân Vô Lự tóm tắt lại những gì mình biết được.

Nguy Uyên khẽ chạm tay vào cằm, suy tư: “Tuyết An gặp rắc rối quá nhiều lần rồi, chỉ tính những sự cố gây thương tích nghiêm trọng cũng đã có ba lần.”

Vân Vô Lự gật đầu: “Ừ, lần ngã cầu thang và lần bị xe máy điện tông, cả hai lần đều được chú gấu nhỏ cản giúp, nhưng cũng vì vậy mà nó bị thương nặng.”

Lần cuối cùng là khi tấm biển ở cổng khu chung cư suýt rơi trúng cô, may có Vân Vô Lự đã kịp thời cứu cô.

Nguy Uyên cau mày: “Nhưng nhìn tướng mạo của cô ấy, không giống kiểu người gặp xui xẻo liên tục. Sao vận xui cứ đeo bám mãi thế nhỉ?”

Vân Vô Lự cũng không thể lý giải được, vì hắn vẫn chưa mở khóa khả năng xem xét vận mệnh.

Bạn đang đọc Ta Về Quê Làm Ruộng, Vô Tình Kế Thừa Một Miếu Thành Hoàng của Đào Tử Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.