Chú gấu nhỏ (3)
Trước khi mất một ngày, bà bỗng dưng dọn dẹp lại căn nhà, sắp xếp gọn gàng những món đồ cô từng dùng, từng mặc rồi đặt hết dưới bàn học cũ. Bà còn dặn dò cô vị trí cẩn thận.
Hôm ấy, trời nắng đẹp, bà vẫn khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, nên cô không hề hay biết rằng bà đang âm thầm chuẩn bị rời xa cô.
Sau khi bà mất, nỗi đau quá lớn khiến cô không đủ can đảm để lật xem những món đồ kỷ niệm đó. Ba mẹ cô cũng vậy, căn nhà cũ vẫn giữ nguyên như lúc bà còn sống. Có lẽ, chú gấu bông vẫn đang nằm im trong chiếc hộp mà bà đã cất giữ.
“Vậy hãy tìm lại chú gấu và mang nó đến miếu Thành Hoàng.” Hắn dặn dò cô: “Sau khi cứu nó, hãy để nó nghỉ ngơi ở đây một thời gian.”
Minh Tuyết An gật đầu thật mạnh: “Vâng!”
Lần này, đến lượt con bảo vệ chú gấu!
Cô choàng tỉnh giấc. Ánh sáng ấm áp từ chiếc đèn ngủ trên đầu giường vẫn dịu dàng lan tỏa khắp phòng. Căn phòng yên tĩnh đến mức cô không thể phân biệt được đây là ban ngày hay ban đêm.
Cô đưa tay lên lau mặt, cảm nhận được những giọt nước mắt còn đọng lại trên má, từng mảng ký ức chậm rãi ùa về trong tâm trí.
Thành Hoàng đã thực sự xuất hiện trong giấc mơ nói với cô rằng, chú gấu bà tặng đã hóa thành linh hồn để bảo vệ cô.
Cô phải quay về nhà cũ, tìm lại chú gấu và mang nó đến miếu Thành Hoàng!
Minh Tuyết An cắn nhẹ môi, mắt lại đỏ hoe. Cô vội vàng rửa mặt, đeo kính lên, lục tìm chiếc chìa khóa nhà cũ, rồi bắt ngay một chiếc taxi quay về.
Căn nhà không có người ở lâu ngày nên cỏ dại mọc um tùm trước sân, bên trong bám đầy bụi. Cô ngước nhìn căn nhà quen thuộc, khẽ thở dài. Bà nội mà thấy chắc sẽ không hài lòng đâu.
Cô hít một hơi thật sâu, bước vào bên trong, tìm đến bàn học cũ. Dưới gầm bàn là hai chiếc hộp mà bà đã cẩn thận sắp xếp. Mở chiếc hộp ra, từng món đồ gắn liền với tuổi thơ ùa về, như đang lật giở từng trang trong cuốn album cũ kỹ lưu giữ những kỷ niệm đẹp đẽ nhất.
Minh Tuyết An nhẹ nhàng gạt những bộ quần áo nhỏ mà bà nội từng may, và cuối cùng cô tìm thấy chú gấu bông cũ kỹ. Kể từ khi tặng lại cho bà, cô gần như không còn để ý đến nó nữa. Bây giờ nhìn lại, nó đã cũ hơn rất nhiều so với những gì cô nhớ.
Cô khẽ chạm vào chỗ lông bị sờn trên mặt chú gấu, ký ức chợt ùa về. Đó là vết tích do cậu anh hàng xóm nghịch ngợm đã nắm mạnh làm rụng đi một mảng lông, khiến cô tức giận đến mức lao vào đánh nhau với cậu ta rồi làm rụng một chiếc răng sữa của cậu ấy.
Minh Tuyết An ôm chú gấu lên, bỗng một lá thư rơi ra từ trong áo của nó. Cô ngạc nhiên nhặt lên, mở ra xem và sững người khi nhận ra nét chữ quen thuộc của bà nội.
Bà tuy không học cao, nhưng chữ viết rất ngay ngắn, từng nét chữ đều toát lên sự cẩn thận và tỉ mỉ.
[ Gửi Tiểu An yêu quý của bà:
Bà có lẽ sắp phải đi xa, đến một nơi rất xa. Khi sắp xếp lại những thứ này, bà lại nhớ đến hình ảnh con ngày bé, thật đáng yêu biết bao. Thời gian trôi qua nhanh quá, phải không? Điều duy nhất bà lo lắng chính là cô cháu gái nhỏ bé của bà.
Bà rất vui khi được làm bà của con, con là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban tặng cho gia đình mình. Khi con đọc được bức thư này, bà cũng không biết mình đang ở đâu nữa… nhưng bà tin rằng, chúng ta rồi sẽ gặp lại, lại được làm người một nhà.
Con có nhìn thấy chú gấu bông mà bà tặng con không? Khi bà không ở bên, chú gấu này sẽ thay bà bảo vệ con. Mong rằng đứa cháu yêu quý của bà luôn hạnh phúc. ]
Nhìn những dòng chữ viết bằng tất cả yêu thương ấy, tim Minh Tuyết An như bị bóp nghẹt, cảm giác đau nhói từng chút len lỏi trong lòng. Cô vội vàng đặt lá thư xuống, sợ nước mắt sẽ làm nhòe đi những dòng chữ quý giá.
Bên trong chiếc hộp còn có một số món quà sinh nhật thời thơ ấu của cô. Khi nhìn những món đồ quen thuộc, cô bất chợt nhớ lại mỗi dịp sinh nhật, cô đều ước một điều duy nhất: “Ông trời ơi, xin hãy cho bà nội của con khỏe mạnh, con sẵn sàng chia sẻ vận may của mình cho bà đấy!”
Thật kỳ lạ, từ sau đó sức khỏe của bà đã tốt lên rất nhiều, không còn phải thường xuyên ra vào bệnh viện nữa. Khi ấy, Minh Tuyết An rất vui, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng điều ước ấy thực sự trở thành hiện thực. Cô chỉ đơn giản cho rằng đó là trùng hợp.
Sau này, khi bản thân trở thành một “cô bé xui xẻo” trong mắt mọi người, cô cũng chẳng liên hệ hai chuyện lại với nhau, thậm chí còn không dám ước điều tương tự nữa.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ một vị thần nào đó trên trời đã bị cô làm phiền quá lâu, cuối cùng đành phải giúp đỡ cô. Dù đã chịu bao nhiêu xui xẻo suốt những năm qua, cô chưa bao giờ hối hận. Cô thậm chí còn tự khen ngợi mình ngày ấy đã có một quyết định sáng suốt. Chỉ tiếc là, nếu như chú gấu không phải chịu thương tổn thay cô, thì mọi chuyện đã tốt đẹp hơn.
Minh Tuyết An nhẹ nhàng gấp lá thư lại, cẩn thận đặt chú gấu vào túi, rời khỏi ngôi nhà cũ. Cô thầm nhủ, đợi cứu được chú gấu xong, cô sẽ quay lại đây để dọn dẹp và sửa sang lại căn nhà.
Đăng bởi | TửKhuynhNhưMộng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 3 |