Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một tòa miếu rách (1)

Phiên bản Dịch · 1194 chữ

Buổi tối, Vân Vô Lự kiểm tra lại ngọn Trường Minh Đăng sáng nhẹ trong nhà để đảm bảo bà ngoại sẽ được ánh sáng che chở qua đêm. Sau khi chắc chắn mọi thứ ổn thỏa, hắn mới yên tâm rời nhà đi trực đêm tại miếu Thành Hoàng.

Về đến ký túc xá, Vân Vô Lự nằm lên giường, thử nghiệm kỹ năng vừa được Thành Hoàng ban cho "Ly hồn thuật".

Linh hồn thoát khỏi cơ thể, lơ lửng giữa không trung, hắn cúi xuống nhìn chính mình đang nằm đó, cảm giác vừa lạ lẫm vừa thú vị.

Hắn thử chạm tay vào cửa gỗ. Không chút áp lực, hắn xuyên qua nó một cách dễ dàng.

“Thật là hay ho!” Hắn cười rạng rỡ. “Được rồi, đến nhà trưởng thôn xem thử nào.”

Ánh sáng từ Trường Minh Đăng dẫn đường, Tiểu Hắc chạy theo sau Vân Vô Lự. Chẳng mấy chốc, họ đã đến nhà trưởng thôn.

Nhà trưởng thôn là một căn nhà nhỏ xinh xắn với sân vườn thoáng đãng. Dưới mái hiên, những xâu thịt khô treo lủng lẳng, tạo nên bầu không khí sinh hoạt rất ấm cúng.

Vân Vô Lự ngồi xuống, xoa đầu Tiểu Hắc và dặn dò: “Tiểu Hắc, vào trong tìm ra kẻ quấy phá, xong việc sẽ thưởng cho cậu bữa sữa ngon.”

Tiểu Hắc vẫy đuôi vui mừng, đáp lại bằng tiếng sủa khẽ nhưng đầy khí thế.

“Cẩn thận chú ý chỗ nào có nước nhé. Trưởng thôn kể bị ám ảnh bởi ‘thủy yểm’ trong giấc mơ mà.”

“Gâu!” Tiểu Hắc hăng hái đáp lời.

Bước vào sân, Tiểu Hắc vừa đi vừa đánh hơi. Chẳng mấy chốc, nó phát hiện một luồng khí bất thường.

Bỗng nhiên, một giọng nói lạ vang lên giữa sân: “Ê, tân binh mới chết kia, ngươi dẫn chó đến đây làm gì?”

Vân Vô Lự ngơ ngác, nhìn quanh nhưng không thấy ai.

“Đây là địa bàn của ta. Cút ngay đi, ta sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.” Giọng nói kia đầy vẻ đe dọa: “Nếu không, đừng trách ta không nể tình.”

“Ngươi ở đâu?” Vân Vô Lự hỏi: “Việc quan trọng thế này, chúng ta nên nói trực tiếp chứ nhỉ?”

“Ha, đến chỗ ta còn không tìm ra được, chứng tỏ ngươi không đủ tư cách nói chuyện với ta. Biến ngay!” Giọng nói khinh khỉnh đáp lại.

“... Đúng là đồ điên.”

Vân Vô Lự trao ánh mắt ra hiệu cho Tiểu Hắc. Con chó nhỏ hiểu ý ngay lập tức. Nó nhanh chóng chạy tới nơi phát ra hơi thở lạ, dừng lại trước một chiếc lu nước lớn.

Vân Vô Lự bước đến kiểm tra. Chiếc lu cũ kỹ được đặt dưới cửa sổ, mặt nước phủ đầy lá sen, vài nụ hoa nổi lềnh bềnh. Ban đầu trông chẳng có gì đặc biệt, nhưng trong nhà lại vọng ra tiếng nói mê đầy hoảng loạn, như thể ai đó đang chìm sâu trong ác mộng.

Vân Vô Lự nhìn chằm chằm vào lu nước: “Ta tìm được ngươi rồi. Ra đây nói chuyện!”

Không có tiếng trả lời.

Hắn liếc nhìn Tiểu Hắc, con chó lập tức nhấc chân trước, gõ mạnh vào thành lu.

“Bốp bốp!”

Từ trong lu, một tiếng “Ái da!” vang lên. Một cái đầu ướt sũng nước nhảy ra, lộ rõ hình dạng của một Thủy Quỷ.

Thủy Quỷ mặc áo hoodie trắng, nửa khuôn mặt bị che bởi một chiếc lá sen. Da môi tím tái, cằm nhọn gầy, tuy hơi ma quái nhưng không đến mức đáng sợ. Ít nhất, trong mắt Vân Vô Lự, hình dáng này còn dễ chịu hơn nhiều so với bộ dạng nguyên hình của Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc nhìn thấy Thủy Quỷ, mũi ngửi lấy ngửi để, miệng bắt đầu chảy nước dãi.

“Cảm giác ngon quá!” Tiểu Hắc như thể đang bị bản năng lấn át.

Nhận thấy tình hình không ổn, Vân Vô Lự bế bổng Tiểu Hắc lên, ngăn không cho nó làm chuyện dại dột.

Thủy Quỷ nhìn thấy cảnh này, bật cười chế giễu: “Ngươi gọi ta ra chỉ để cho ta xem chó sao?”

Vân Vô Lự không vòng vo: “Tại sao ngươi lại quấy phá gia đình trưởng thôn?”

Thủy Quỷ nghiêng đầu, hồ nghi hỏi: “Ngươi có phải người thân của họ không?”

“Không phải.”

“Vậy ngươi xen vào chuyện này làm gì? Hơn nữa, ta đâu có làm gì quấy rầy họ.”

Vân Vô Lự nhíu mày: “Ngươi ở trong sân nhà người ta, khiến họ khó thở ban ngày, ác mộng ban đêm, không gọi là quấy rầy thì là gì?”

“Ta chẳng làm gì cả!” Thủy Quỷ cười khẩy: “Chỉ ở đây thôi mà họ phản ứng vậy sao? Xem ra ta lợi hại nhỉ?”

“...” Một con quỷ... lại ngáo ngơ thế này sao?

“Thôi được rồi,” Vân Vô Lự thở dài: “Nếu không oán không thù, ngươi đừng làm phiền họ nữa...”

Chưa kịp dứt lời, Thủy Quỷ đã cắt ngang, đầy cảnh giác: “Ta biết rồi, ngươi muốn cướp địa bàn của ta chứ gì? Đừng hòng! Ta khó khăn lắm mới được ra ngoài, còn chưa chơi đủ, không đi đâu cả!”

“Ra ngoài chơi?”

“Đúng thế! Ta chết đuối ở con sông hoang từ rất lâu rồi, mãi không thoát khỏi đó được. Mấy ngày trước, ông chủ nhà này đi câu cá, nhờ vào dương khí của ông ta, ta mới thoát ra được.”

Thủy Quỷ hớn hở xoay vòng trong lu nước: “Nhà này có cái lu xinh xắn, sân lại rộng, ta ở đây thấy thoải mái vô cùng!”

“Anh bạn ơi, ngươi thoải mái nhưng nhà người ta thì không sống nổi đâu.” Vân Vô Lự nhìn Thủy Quỷ, bất lực nói.

Vân Vô Lự suy nghĩ một lúc rồi nở nụ cười đầy ẩn ý, để lộ chiếc răng khểnh nhỏ: “Ta biết một nơi tuyệt vời hơn chỗ này, sân còn rộng hơn, có một hồ nước cực lớn và cả một giếng nước trong vắt. Nếu ngươi không muốn quay lại con sông cũ, ta sẽ đưa ngươi tới đó để ‘du lịch’.”

Thủy Quỷ có vẻ hơi động lòng: “Nước ở đó thật sự tốt như vậy sao?”

Vân Vô Lự gật đầu chắc nịch: “Thật mà. So với nước trong lu này thì tốt hơn nhiều. Ngươi nhìn xem, nước trong lu đã lâu không thay, để lâu nữa có khi còn bốc mùi. Nơi ta nói thậm chí còn có cả hòn non bộ nữa.”

“Thôn này mà có nơi tốt như vậy à?” Thủy Quỷ bán tín bán nghi.

“Đương nhiên! Nơi đó dựa vào núi Lục Ấm, là vùng đất phong thủy bảo địa hiếm có. Mấy con quỷ khác ta còn chẳng muốn nói cho đâu.”

Nghe vậy, Thủy Quỷ hoàn toàn bị thuyết phục, phấn khích nói:

“Được rồi! Ta sẽ bỏ qua mấy chuyện cũ, từ giờ thu ngươi làm tiểu đệ. Mau dẫn đại ca đến phong thủy bảo địa đó xem sao!”

Bạn đang đọc Ta Về Quê Làm Ruộng, Vô Tình Kế Thừa Một Miếu Thành Hoàng của Đào Tử Đăng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TửKhuynhNhưMộng
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.