Thiên phú Đế phẩm
Diệp Linh Khê ngẩng đầu nhìn Tô Trần, chớp chớp mắt: "Thật sao?"
Tô Trần cười nói: "Thật! Huynh có bao giờ lừa muội đâu?"
Diệp Linh Khê cười hắc hắc, "Được rồi được rồi, ca ca tốt nhất! Vậy muội đi nghiên cứu môn thánh kinh này trước một chút."
Nói xong, nàng nhanh chân chạy đi.
Tô Trần lắc đầu cười, không nói gì, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lắc ghế mây, nhàn nhã phơi nắng.
Ầm!
Đúng lúc này, linh khí xung quanh Diệp Linh Khê, với một tốc độ khủng khiếp, dũng mãnh lao về phía nàng, mà khí tức của nàng, đang từng chút một trở nên mạnh mẽ!
Tô Trần mở mắt ra, nhìn thấy cảnh này, cười nói: "Không hổ là thiên phú Đế phẩm, lĩnh ngộ đúng là nhanh!"
Khí tức của Diệp Linh Khê càng ngày càng mạnh, mặt đất xung quanh bắt đầu run nhè nhẹ.
Tô Trần đứng dậy, đi đến trước người Diệp Linh Khê, ngay sau đó điểm ra một chỉ, khí tức Diệp Linh Khê tản ra, lập tức liền bình tĩnh lại.
Diệp Linh Khê mở hai mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trần, nghi hoặc nói: "Ca ca, làm sao vậy?"
Tô Trần nói: "Cảnh giới hiện tại của muội gần như là Dẫn Khí tầng chín đỉnh phong, tăng lên quá nhanh không tốt, muội hiểu chưa?"
Diệp Linh Khê trừng mắt nhìn, hỏi: "Vì sao vậy?"
Tô Trần giải thích: "Muội tăng lên quá nhanh sẽ khiến cho căn cơ của muội không ổn định, nếu như căn cơ của muội không ổn định, sau này rất khó có thể thăng cấp, đồng thời, khi muội chiến đấu với loại người có căn cơ vững vàng, cho dù đối phương thấp hơn muội mấy cảnh giới, đối phương cũng có thể đánh bại muội vượt cấp, muội hiểu chưa?"
Diệp Linh Khê cái hiểu cái không gật gật đầu, "Muội hiểu rồi."
Tô Trần mỉm cười nói: "Tiếp theo, muội trước tiên củng cố cảnh giới của bản thân, sau đó lại cân nhắc tăng cảnh giới."
Diệp Linh Khê cười ngọt ngào: "Vâng!"
Tô Trần sờ đầu Diệp Linh Khê, sau đó xoay người, tiếp tục nằm trên ghế mây phơi nắng.
Những ngày tiếp theo, Diệp Linh Khê một mực tu luyện, mục tiêu của nàng là, tranh thủ sớm ngày có thể bay trên trời, cho nên vô cùng cố gắng.
Mà Tô Trần, mỗi ngày không phải phơi nắng thì cũng là làm chút đồ ăn ngon, hoặc là đi câu cá, mỗi ngày trôi qua thật nhàn nhã tự tại.
Đảo mắt đã một năm trôi qua, Cổ Nguyệt Phong đã có tuyết rơi, bông tuyết trắng tinh giống như một bài thơ du dương, nhẹ nhàng bay lả tả trong thế giới đầu mùa đông.
Bông tuyết bay lả tả, tựa như tinh linh nhảy múa trên không trung.
Phương xa núi non, sông ngòi, nóc nhà, cây cối, đều phảng phất khoác lên mình chiếc áo choàng tuyết trắng, yên tĩnh mà đứng trong thế giới ngân bạch này.
Trong phòng, Tô Trần nằm trên ghế mây, đang đọc sách, bên cạnh chân có một chậu than, chậu than tỏa ra hơi ấm, khiến cho thời tiết rét lạnh cũng không lạnh như vậy.
Hôm nay Tô Trần mặc áo trắng, nửa người trên khoác áo lông màu trắng, tóc bạc như tuyết, dưới ánh lửa hiện ra ánh sáng dịu dàng.
Mà ở một bên, Diệp Linh Khê ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, quanh thân tản ra khí tức cường đại, khí chất của nàng cũng rất khác trước đó, nàng bây giờ, giống như một vị công chúa cao quý, thần thánh không thể xâm phạm.
()
Tô Trần đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn về phía Diệp Linh Khê, "Ta nói này tiểu muội, thời gian một năm, từ Dẫn Khí cảnh đạt tới Thần Tàng cảnh cửu trọng, nếu để cho người khác biết, chẳng phải sẽ chấn kinh lắm sao?"
Diệp Linh Khê đột nhiên mở mắt, ngẩng đầu nhìn Tô Trần, hỏi: "Ca ca, bây giờ muội có thể bay được chưa?"
Tô Trần gật đầu nói: "Đúng vậy, thật ra khi cảnh giới của muội đạt đến cảnh giới Thần Tàng, muội đã có thể bay rồi."
Diệp Linh Khê nghe xong, vẻ mặt u oán nhìn Tô Trần: "Vậy sao huynh không nói sớm cho muội biết?"
Tô Trần tỏ vẻ rất vô tội: "Muội cũng đâu có hỏi ta."
Diệp Linh Khê: "..."
Nàng không cãi nhau với Tô Trần nữa, mà đi ra ngoài gác xép, điều động linh khí đến hai chân, hai chân nàng dần dần cách mặt đất, cuối cùng bay lên.
Nàng vẻ mặt hưng phấn cùng kích động, "Ta... Ta thành công rồi! Ha ha ha! Ta có thể bay rồi!"
Nói xong, nàng không cẩn thận không khống chế được linh khí, cả người phóng lên cao.
"A!"
Trên trời truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, thân ảnh Diệp Linh Khê từ trên trời rơi xuống.
Tô Trần nhìn cảnh này, có chút bất lực: "Nha đầu này, thật không khiến người ta bớt lo."
Nói xong, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện, đã ôm lấy Diệp Linh Khê đang cấp tốc rơi xuống, tiếp theo, thân ảnh của hắn lần nữa biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, đã đi tới mặt đất.
Lúc này, sắc mặt Diệp Linh Khê tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào, hiển nhiên bị dọa không nhẹ.
Tô Trần vỗ nhẹ đầu nàng: "Muội có thể thích ứng trước được không, rồi bay tiếp? Bay cao như vậy, không muốn sống nữa sao?"
Diệp Linh Khê cúi đầu, không nói lời nào, hốc mắt hồng nhuận, phảng phất một giây sau liền muốn khóc lên.
Tô Trần thở dài một tiếng: "Thật sự là không có cách nào với nha đầu này, được rồi được rồi, là ta sai rồi, ta không nên hung dữ với muội, xem như đền bù, ta làm đồ ăn ngon cho muội, được chứ?"
Diệp Linh Khê cười hắc hắc, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt: "Đây chính là huynh nói đấy, không cho phép đổi ý!"
Tô Trần: "..."
Hắn cảm giác mình bị nha đầu này lừa.
Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện, mà bóng người này chính là Đỗ Nguyên.
Tô Trần xoay người nhìn về phía Đỗ Nguyên: "Có chuyện gì vậy?"
Đỗ Nguyên chắp tay nói: "Tô Phong chủ, Thánh Chủ cho mời ngài đến Tinh Thần Điện một chuyến."
Tô Trần gật đầu, "Được."
Đỗ Nguyên nói: "Vậy tại hạ xin phép đi trước."
Dứt lời, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ.
Diệp Linh Khê nhìn về phía Tô Trần: "Huynh muốn đi sao?"
Đăng bởi | phamthanh2007 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 167 |