Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tông môn của ngươi ở đâu? Chỉ đường cho ta biết

Phiên bản Dịch · 1108 chữ

Phải biết rằng, từ xưa đến nay, người có thể trở thành Đế rất ít, hơn nữa tất cả bọn họ đều là những người có thiên phú kinh người, thực lực vô địch!

Vậy mà hắn chỉ tùy tiện đi dạo ở hạ giới lại có thể gặp được một vị Nữ Đế chuyển thế, thật sự khiến người ta phải kinh ngạc!

Tô Trần lắc đầu, không nghĩ ngợi gì thêm nữa, hắn đưa tay ra, áy náy nói: “Xin lỗi, ta không nhìn đường, ngươi không sao chứ?”

Diệp Linh Khê chớp chớp mắt, lắc đầu, nắm lấy tay Tô Trần, đứng dậy.

Tô Trần mỉm cười: “Không sao là tốt rồi, để tỏ lòng xin lỗi, ta mời muội ăn kẹo hồ lô, được không?”

Diệp Linh Khê gật đầu, nhưng dường như nhận ra có gì đó không đúng nên nàng vội vàng lắc đầu.

Tô Trần xoa đầu Diệp Linh Khê: “Không sao, nếu muội không nhận lời xin lỗi của ta, ta sẽ rất áy náy.”

Diệp Linh Khê do dự một chút rồi gật đầu.

Tô Trần mỉm cười, nắm tay Diệp Linh Khê đi về phía người bán kẹo hồ lô ở đằng kia: “Cho ta hai xâu kẹo hồ lô.”

Người bán hàng cười nói: “Được rồi.”

Tô Trần đưa một xâu kẹo hồ lô cho Diệp Linh Khê.

Diệp Linh Khê đưa chiếc lưỡi hồng hào ra liếm liếm cây kẹo hồ lô, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.

Tô Trần nhìn Diệp Linh Khê, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó lấy từ trong ngực ra một ít bạc, hắn ngồi xổm xuống, đặt bạc vào tay Diệp Linh Khê.

Diệp Linh Khê nghi ngờ nhìn hắn.

Tô Trần cười nói: “Số bạc này là ta tặng cho muội, đừng từ chối.”

Diệp Linh Khê chớp chớp mắt, không nói gì.

Tô Trần xoa đầu Diệp Linh Khê: “Ta đi đây.”

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.

Hắn không định nhận Diệp Linh Khê làm đồ đệ, bởi vì hắn biết, Diệp Linh Khê thân là Nữ Đế, nhân quả chắc chắn rất lớn, nếu hắn thật sự nhận nàng làm đồ đệ, sau này chắc chắn sẽ phải gánh vác nhân quả rất lớn, đến lúc đó hắn sẽ rất phiền phức.

Hắn không muốn dính líu đến những nhân quả này, hắn chỉ muốn mỗi ngày được uống rượu ngon, nghe tiểu khúc, chỉ vậy mà thôi.

Còn về nhiệm vụ của hệ thống, đối với hắn mà nói chẳng có gì quan trọng.

Diệp Linh Khê đột nhiên kéo lấy vạt áo của Tô Trần.

Tô Trần dừng bước, quay đầu nhìn nàng: “Sao vậy?”

Diệp Linh Khê lấy hết can đảm, nhỏ giọng nói: “Cảm... Cảm ơn.”

Tô Trần cười nói: “Không có gì.”

Nhìn bóng lưng Tô Trần rời đi, Diệp Linh Khê ngây người nhìn theo rất lâu.

Tô Trần đi vào tửu lâu, chưởng quầy tươi cười tiến lên nghênh đón: “Công tử, muốn mua rượu sao?”

Tô Trần gật đầu, chưởng quầy cười nói: “Vậy thì công tử đến đúng chỗ rồi, rượu của tửu lâu chúng ta là ngon nhất Giang Nam thành này!”

Tô Trần nói: “Vậy thì lấy cho ta mấy vò rượu ngon nhất của các ngươi đi.”

Chưởng quầy cười nói: “Không thành vấn đề, người đâu, mang năm vò rượu hoa đào lên đây.”

Không lâu sau, mấy tiểu nhị bưng năm vò rượu hoa đào đến đặt trước mặt Tô Trần.

Chưởng quầy nói: “Công tử có muốn nếm thử một chút không? Hay là ngửi thử cũng được?”

Tô Trần lắc đầu, không nói gì, hắn lấy ra một túi bạc đưa cho chưởng quầy.

Chưởng quầy nhận lấy túi bạc, liếc mắt nhìn một cái, vội vàng nói: “Công tử, mấy vò rượu này không đáng giá nhiều bạc như vậy.”

Tô Trần nói: “Vậy ngươi đếm đi, còn dư bao nhiêu thì trả lại cho ta là được.”

Chưởng quầy gật đầu nói: “Vâng, công tử chờ một lát.”

Nói xong, hắn xoay người đi về phía quầy, nhân lúc hắn xoay người, Tô Trần phất tay một cái, năm vò rượu hoa đào liền biến mất không thấy đâu nữa.

“Ơ, người đâu rồi?”

Lúc chưởng quầy quay lại thì Tô Trần đã đi mất.

Sau khi rời khỏi tửu lâu, Tô Trần đi dạo trên đường một lát, lúc này, hắn nhíu mày nhìn về phía trước, chỉ thấy cách đó không xa có rất đông người đang tụ tập.

Một tên thanh niên đang hung hăng nhìn chằm chằm vào một tiểu khất cái, mà tiểu khất cái kia chính là Diệp Linh Khê mà Tô Trần đã gặp trước đó.

Tên thanh niên hung dữ nói: “Nói, tại sao ngươi lại lấy trộm tiền của ta?”

Sắc mặt Diệp Linh Khê trắng bệch, run rẩy nói: “Ta… Ta không có.”

Tên thanh niên nói: “Không có? Vậy thứ trong tay ngươi là cái gì?”

Diệp Linh Khê nắm chặt số bạc trong tay, giải thích: “Đây… Đây là một vị đại ca ca cho ta.”

Tên thanh niên cười lạnh: “Ngươi đừng có ngụy biện, số bạc này rõ ràng là ngươi lấy trộm của ta! Đừng có chối nữa, mau đưa đây cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí!”

“Tiểu cô nương, trộm thì cũng đã trộm rồi, chẳng có gì to tát cả, nhưng đã bị phát hiện rồi thì mau trả lại cho người ta đi.”

“Hừ, ăn mày thì vẫn là ăn mày, suốt ngày chỉ biết đi trộm cắp.”

Những người xung quanh hiển nhiên không ai tin lời Diệp Linh Khê, tất cả đều chỉ trích nàng.

Nước mắt lưng tròng, Diệp Linh Khê run rẩy nói: “Ta… Ta thật sự không có trộm.”

Bốp!

Một tiếng động giòn tan vang lên.

Trên mặt Diệp Linh Khê in hằn năm dấu tay.

Tên thanh niên hung hăng nói: “Mẹ kiếp, còn dám mạnh miệng!”

Diệp Linh Khê không kìm được nữa, nước mắt không ngừng rơi xuống, lúc này, nàng chỉ cảm thấy đau rát ở trên mặt.

Tô Trần đứng từ xa nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ là trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn khẽ lắc đầu: “Thôi vậy, có người thay ta mua rượu cũng tốt.”

Nói xong, hắn chậm rãi bước tới.

Tên thanh niên siết chặt nắm đấm: “Còn không mau trả tiền cho ta!”

Diệp Linh Khê cắn chặt môi, liên tục lắc đầu.

“Mẹ kiếp!”

Bạn đang đọc Ta Vốn Vô Địch, Không Cần Tu Luyện (Dịch) của Độc Ái Cơm Khô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamthanh2007
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.