Không nhịn được! (2)
Trong lòng mọi người tại đây đều cả kinh.
Con mẹ nó!
Hào phóng như vậy sao?
Hạt giống Ngộ Đạo thụ nói tặng là tặng?
Phải biết, hiện tại toàn bộ Tiên giới đều không có một gốc cây Ngộ Đạo a!
Vẻ mặt của Nam Cung Phách cũng đầy kinh ngạc, hắn nhìn về phía Tô Trần, trầm giọng nói: "Thế này không khỏi cũng quá quý trọng rồi."
Tô Trần khinh thường nói: "Chỉ là hạt giống cây Ngộ Đạo mà thôi, có gì quý trọng hay không quý trọng?"
Mọi người: "..."
Họ nghi ngờ Tô Trần đang giả vờ nhưng không có bằng chứng.
Tô Trần tiếp tục nói: "Được rồi, ta tới nói cho ngươi một chuyện, ta
muốn thu nữ nhi của ngươi - Nam Cung Cổ Nguyệt làm đệ tử, không biết có vấn đề gì không?"
"Tiểu Nguyệt?"
Nam Cung Phách nhướng mày, nhưng sau đó lập tức phản ứng lại, vội vàng nói: "Tiên sinh muốn thu Tiểu Nguyệt làm đệ tử, đó là vinh hạnh của tiểu nữ."
Tiên sinh?
Mọi người nhìn Nam Cung Phách.
Tô Trần gật đầu nói: "Ngươi đồng ý là được, vậy ta đi đây."
Nam Cung Phách nói: "Mời tiên sinh ở lại uống chén trà rồi hãy đi."
Tô Trần lắc đầu nói: "Không cần."
Dứt lời, thân ảnh hắn biến mất tại chỗ.
Lúc này, đại trưởng lão Nam Cung tộc đi đến bên cạnh Nam Cung Phách, nói: "Tộc trưởng..."
Hắn còn chưa nói hết, Nam Cung Phách đã đưa tay cắt ngang, nói: "Không cần hỏi, cũng không cần đi điều tra, tồn tại bực này, không phải chúng ta có thể nhìn trộm, Tiểu Nguyệt làm đệ tử của hắn, là một loại cơ duyên."
Nghe vậy, Đại trưởng lão trầm mặc một lát, sau đó gật đầu.
Nam Cung Phách lại nói: "Mười người kia không cần tồn tại nữa."
Nói xong, hắn bước ra một bước, biến mất không thấy gì nữa.
Cổ Nguyệt Phong.
Nam Cung Cổ Nguyệt thấy Tô Trần đã lâu không trở về, cũng không định đợi nữa, đang định rời đi thì đột nhiên Tô Trần xuất hiện.
Hắn nhìn Nam Cung Cổ Nguyệt, cười nói: "Phụ thân của nàng đã đồng ý."
Nam Cung Cổ Nguyệt nhíu mày, "Đồng ý? Làm sao có thể!"
Hiển nhiên, nàng cũng không tin.
Tô Trần nói: "Không tin nàng có thể hỏi phụ thân của nàng."
Nam Cung Cổ Nguyệt do dự một chút, sau đó trong tay xuất hiện một khối Truyền Âm Thạch, nàng vừa mới khởi động Truyền Âm Thạch, bên trong liền truyền đến thanh âm của Nam Cung Phách, "Ta biết con muốn nói cái gì, hảo hảo đi theo bên người vị tiên sinh kia."
Tiên sinh?
Sắc mặt Nam Cung Cổ Nguyệt ngưng trọng, trong lòng nổi sóng to gió lớn, nàng nhìn về phía Tô Trần.
Có thể để cho phụ thân mình xưng hô là tiên sinh, đây rốt cuộc là tồn tại gì?
Tô Trần cười nói: "Bây giờ nàng đã tin chưa?"
Nam Cung Cổ Nguyệt trầm mặc, không nói gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tô Trần đột nhiên nói: "Thôi, nàng đi đi."
Hắn mệt mỏi.
Cứ phải năn nỉ người khác làm đồ đệ của mình, thế mà đối phương còn không vui, hắn thật sự cảm thấy buồn nôn.
Nếu không muốn làm đệ tử của hắn, vậy thì đừng làm nữa!
Nếu không phải vì nhiệm vụ hệ thống, hắn đã sớm không nhịn được rồi!
Mẹ kiếp!
Nam Cung Cổ Nguyệt gật đầu nói: "Xin lỗi."
Dứt lời, nàng trực tiếp xoay người rời đi.
Nam Cung Cổ Nguyệt đi tới một chỗ không người, ngay sau đó lại lấy ra viên Truyền Âm Thạch kia, nàng do dự một lát, sau đó khởi động Truyền Âm Thạch.
Truyền Âm thạch lập tức vang lên tiếng của Nam Cung Phách, "Sao vậy?"
Nam Cung Cổ Nguyệt nói: "Phụ thân, vì sao người đồng ý để con làm đệ tử của hắn?"
Truyền Âm Thạch không có truyền ra thanh âm, Nam Cung Cổ Nguyệt lẳng lặng chờ, một lát sau, Nam Cung Phách nói: "Con biết hắn đến Nam Cung tộc ta làm gì không?"
Nam Cung Cổ Nguyệt nghi hoặc hỏi: "Cái gì?"
Nam Cung Phách trả lời: "Hắn trực tiếp ra tay trấn áp mấy ngàn cường giả của tộc ta!"
Nam Cung Cổ Nguyệt trong lòng cả kinh, "Điều này sao có thể?"
Nàng biết cường giả trong tộc mình khủng bố đến mức nào.
Nam Cung Phách nói: "Ta còn có thể lừa con sao? Không chỉ có thế, hắn còn tiện tay cho ta một hạt giống cây Ngộ Đạo, con biết là khái niệm gì không?"
"Cái gì!"
Nam Cung Cổ Nguyệt kinh hô ra tiếng.
Hạt giống Ngộ Đạo thụ!
Lúc này Nam Cung Phách mới nói: "Cho nên con phải đi theo bên cạnh hắn cho tốt, đây là cơ duyên của con, biết không?"
Nam Cung Cổ Nguyệt trầm mặc, giờ phút này, trong lòng nàng mơ hồ có một chút hối hận.
Nam Cung Phách tựa hồ đã nhận ra Nam Cung Cổ Nguyệt không thích hợp, hỏi: "Làm sao vậy?"
Nam Cung Cổ Nguyệt trầm mặc một lát, nói: "Con từ chối làm đệ tử của hắn rồi."
"Con nói cái gì!"
Nghe vậy, Nam Cung Phách lập tức tức giận.
Nam Cung Phách giờ phút này bị chọc tức không nhẹ, hắn không nghĩ tới nữ nhi của mình lại ngu xuẩn như thế, qua hồi lâu hắn mới bình phục cảm xúc.
Hắn trầm giọng nói: "Con bây giờ lập tức trở về xin lỗi, nếu như vị tiên sinh kia không tha thứ cho con..."
Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: "Vậy vị trí tộc trưởng này, con cũng không cần phải làm nữa."
Dứt lời, đá truyền âm đột nhiên đóng lại.
Tại chỗ, Nam Cung Cổ Nguyệt thật sự luống cuống.
Khoảng thời gian trước nàng mới hoàn toàn ngồi vững vị trí thiếu chủ Nam Cung tộc, lời nói vừa rồi của Nam Cung Phách đối với nàng giống như ngũ lôi oanh đỉnh, nàng không nghĩ tới phụ thân của mình, vẻn vẹn bởi vì không làm đệ tử của nam tử kia, liền tước đoạt vị trí thiếu chủ của nàng!
Không do dự nữa, nàng xoay người chạy về phía đỉnh núi Cổ Nguyệt Phong.
Lúc này Tô Trần đang nằm trên ghế mây, vừa nghĩ đến chuyện vừa rồi, hắn liền tức giận.
Đăng bởi | phamthanh2007 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 5 |
Lượt đọc | 441 |