Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì Sao Ta Phải Cứu Ngươi?

Phiên bản Dịch · 1099 chữ

Đáng chết!

Quá đẹp trai cũng là một sai lầm!

Cơ Ngưng Băng khẽ cười, sau đó nhìn về phía Tô Ngôn Triệt: "Tô bá bá, ta rất hài lòng với hôn sự này."

Thật ra lần này nàng đến Tô tộc là muốn xem vị hôn phu của mình trông như thế nào, nếu quá xấu, cho dù nàng chết cũng sẽ không đồng ý liên hôn, nhưng cũng may dung mạo của Tô Trần khiến nàng rất hài lòng.

Hôn sự này, không lui cũng được!

"Được được được."

Tô Ngôn Triệt cười lớn một tiếng, liên tiếp nói ba tiếng được.

Cơ Ngưng Băng nói: "Vậy sau này ta lại đến, ta đi về trước."

Nói xong, nàng quay đầu liếc mắt đưa tình với Tô Trần: "Vị hôn phu của ta cũng có thể đến tìm ta chơi bất cứ lúc nào!"

Khóe miệng Tô Trần giật giật.

Có phải đầu óc nữ nhân này có bệnh không?

Cơ Ngưng Băng khẽ cười, sau đó chậm rãi rời khỏi đại điện.

Lúc này Tô Ngôn Triệt cười nói: "Tiểu tử ngươi hãy thuận theo số mệnh đi, ha ha ha!"

Hắn cười lớn một tiếng, đứng dậy rời khỏi đại điện.

Tô Trần cúi đầu tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì.

"Không được!"

Tô Trần ngẩng đầu, lẩm bẩm nói: "Ta phải đi tìm mẫu thân, để người lui hôn sự này!"

Nói xong, hắn biến mất khỏi đại điện.

Đình viện

Chẳng biết Diệp Linh Khê đã trở về đình viện từ lúc nào, lúc này, nàng đang ngồi trên ghế mây của Tô Trần ăn kẹo hồ lô.

Ma Tôn vẫn đứng sau lưng nàng như trước.

Lúc này, Tô Trần đẩy cửa đình viện, đi vào.

"Ca ca!"

Diệp Linh Khê nhìn thấy Tô Trần, vội vàng đứng dậy, chạy đến trước mặt Tô Trần, nàng mở bàn tay ra, một xâu kẹo hồ lô xuất hiện trong tay nàng, nàng đưa kẹo hồ lô cho Tô Trần: "Đây là xâu kẹo hồ lô cuối cùng của muội, cho huynh!"

Tô Trần mỉm cười, cũng không từ chối, nhận lấy kẹo hồ lô, sau đó đưa tay xoa xoa đầu Diệp Linh Khê: "Ta có chút việc, cần phải đi ra ngoài một chuyến."

Diệp Linh Khê trừng mắt nhìn, "Muội không thể đi cùng sao?"

Tô Trần cười nói: "Ta làm xong sẽ trở về."

Diệp Linh Khê có chút mất mát, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Được ạ~"

Tô Trần nói: "Ta ra ngoài tiện thể mua cho muội chút đồ ăn ngon của Tiên giới."

Ánh mắt Diệp Linh Khê lập tức sáng ngời, nàng còn chưa được ăn đồ ăn ngon của Tiên giới, nàng nhào vào lòng Tô Trần cọ cọ, vui vẻ nói: "Cảm ơn ca ca!"

Tô Trần mỉm cười, sau đó nhìn về phía Ma Tôn.

Ma Tôn vội vàng nói: "Công tử."

Tô Trần nói: "Chăm sóc Linh Khê cẩn thận."

Ma Tôn gật đầu, "Thuộc hạ tuân mệnh."

Tô Trần chào tạm biệt Diệp Linh Khê xong thì rời khỏi Tô tộc.

Ba ngày sau, Tô Trần đi trên một con đường mòn, lúc này hắn đang ở trong một rừng trúc. Rừng trúc rất yên tĩnh, lá trúc xanh mướt nhẹ nhàng đung đưa trong gió, phát ra tiếng xào xạc dễ nghe.

Sắc trời dần tối xuống, hoàng hôn bao phủ đại địa, rừng trúc trở nên mờ ảo.

Tô Trần nhìn sắc trời, sau đó tìm một khoảng đất trống, nhóm lửa và khoanh chân ngồi xuống.

Hắn chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm, rồi lại lên đường, mấy ngày nay hắn cũng không dùng tu vi để đi đường, mà chỉ đi bộ, về phần tại sao, có lẽ hắn cảm thấy, dùng tu vi để đi đường, quá mức nhàm chán.

Đêm khuya, rừng trúc rất tối, chỉ có một nơi ánh lửa lập lòe.

Tô Trần lặng lẽ ngồi bên đống lửa, trên đống lửa có một con linh ngư, linh ngư được nướng đến mùi thơm tỏa ra bốn phía, khắp rừng trúc đều tràn ngập mùi thơm.

Đúng lúc này, một bóng người đột nhiên ngã xuống trước mặt Tô Trần, đó là một nữ tử, nàng có dáng người thon thả, khuôn mặt thanh tú, hai gò má hồng hào như hoa, trông rất động lòng người.

Chỉ có điều, lúc này nữ tử có vẻ hơi chật vật, trên quần áo có rất nhiều vết tích bị xé rách, trong mắt hiện rõ sự kinh hoàng.

"Ha ha ha, mỹ nhân, ngươi chạy không thoát!"

Lúc này, từ xa một tên hán tử chậm rãi đi tới. Hán tử là một tên đầu trọc, trên mặt có một vết sẹo dữ tợn, trong tay cầm một thanh đại đao, nhìn nữ tử, trong mắt hắn tràn đầy dâm tà.

Nhìn thấy hán tử, nữ tử lập tức bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, nàng vội vàng quay đầu nhìn về phía Tô Trần, cầu xin: "Công tử, cứu ta!"

Tô Trần nhìn nữ tử, bình tĩnh nói: "Vì sao ta phải cứu ngươi?"

Nghe vậy, sắc mặt nữ tử trắng bệch, sau một khắc, nàng tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi không phải là anh hùng cứu mỹ nhân sao?"

Tô Trần không nói gì, đôi mắt như hồ sâu không thấy đáy.

Tên hán tử ở phía xa nhìn Tô Trần, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tô Trần, hắn đã cảm thấy đối phương không đơn giản, nếu Tô Trần muốn cứu nữ tử kia, hắn sẽ rất khó xử, nhưng cũng may, Tô Trần không có ý định ra tay.

Hán tử cười nói: "Mỹ nhân, ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta đi, không ai cứu được ngươi đâu! Ha ha ha!"

Nói xong, hắn sải bước đi về phía nữ tử.

Nữ tử bị dọa đến vội vàng bò về phía sau, kinh hãi nói: "Ngươi có biết ta là ai không?"

Bước chân hán tử vẫn không dừng lại, hắn cười lớn nói: "Ta quản ngươi là ai? Cho dù thân phận ngươi tôn quý, nhưng ở nơi hoang vu dã ngoại này, ()

Ta giết ngươi cũng chẳng ai biết!"

Nữ tử vốn muốn dựa vào thân phận uy hiếp hán tử, nhưng thấy không có tác dụng, trong lòng tràn ngập tuyệt vọng.

Nàng vừa định đứng dậy bỏ chạy, nhưng đã chậm một bước, hán tử đã nhào lên người nàng.

"Không! Đừng!"

Bạn đang đọc Ta Vốn Vô Địch, Không Cần Tu Luyện (Dịch) của Độc Ái Cơm Khô
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phamthanh2007
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 137

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.