Căng Thẳng
Tô Lạc nhìn hắn, nhướng mày: “Thật vất vả cho ngươi, chỉ là hy vọng sự vất vả của ngươi không bị uổng phí.”
Nam Cung Lưu Vân cười sờ sờ sống mũi nàng một chút: “Nha đầu thật nhẫn tâm, bổn vương đối với ngươi tốt như vậy, ngươi vẫn chỉ có biểu cảm không nóng không lạnh ấy là sao? Nào, đến đây cho bổn vương hôn một cái.”
Nam Cung Lưu Vân nói xong liền tiến lại gần, mong muốn được chạm lên đôi môi mềm mại.
Tô Lạc một tay đẩy hắn ra: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi đường đường là Tấn Vương điện hạ, thiên tài cường giả trong truyền thuyết, đức hạnh sao lại đồi bại như vậy? Ngươi không sợ lan truyền ra ngoài, người khác sẽ chê cười ngươi sao?”
“Nha đầu ngốc, bổn vương chỉ đối với mình ngươi như thế, người khác làm sao mà biết được?” Nam Cung Lưu Vân buồn cười mà xoa gò má tròn trịa của Tô Lạc.
Bộ dạng tức giận lưu manh của nha đầu này rất đáng yêu, phải chọc thêm một chút.
Tô Lạc tức giận mà trừng hắn: “Ngồi đàng hoàng đi, đừng động tay động chân.”
Nhưng mà Nam Cung Lưu Vân bôn ba suốt ba ngày, khó có được cơ hội âu yếm mỹ nhân, sao mà dễ dàng từ bỏ như vậy? Hắn cười tà, đáy mắt quyến rũ mị hoặc, thâm thúy tuyệt mỹ, rất là mê người mà ngóng nhìn Tô Lạc.
Tên yêu nghiệt này!
Tô Lạc tỏ vẻ không nói nổi. Bỗng nhiên, khóe mắt nàng cong lên, hiện lên một tia mỉa mai: “Nam Cung Lưu Vân, có phải là ngươi không điều tra được gì, cho nên cố ý phân tán sự chú ý của ta?”
Phép khích tướng quả nhiên là dùng rất tốt.
“Nha đầu này quá thông minh, không đùa được.” Nam Cung Lưu Vân thở dài, hắn tuy rằng không có được một tấc lại muốn tiến một thước, nhưng cũng không có ý định buông Tô Lạc ra.
Hắn đột nhiên thay đổi thành vẻ mặt trang trọng, nghiêm túc cùng cẩn thận mà ngóng nhìn Tô Lạc, từng câu từng chữ hỏi: “Nha đầu, nói cho ta biết ngươi gần đây có thường xuyên váng đầu hoa mắt hay không?”
Tô Lạc chưa từng thấy thần sắc hắn nghiêm trọng như vậy, trong lòng hơi giật mình, như vậy là sao? Ban đầu cợt nhả đột ngột thành nghiêm trọng, nàng thật sự không thích ứng kịp.
Tô Lạc nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Đúng vậy, có đôi khi đau đầu.”
Lại còn mơ mơ hồ hồ, đặc biệt là, đặc biệt là rất buồn ngủ…… Ngủ rồi còn không dễ dàng tỉnh.
Tô Lạc bỗng nhiên có một cảm giác mình bị bệnh nặng.
“Bụng có cảm giác trướng trướng hay không? Sờ lên có thấy cưng cứng?” Nam Cung Lưu Vân ngay lập tức lại hỏi thêm một câu.
Chỉ là sắc mặt hắn rất kỳ quái, rất phức tạp, Tô Lạc chưa bao giờ thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng như vậy. Trong vẻ nghiêm trọng này, dường như còn mang theo một chút mong đợi.
Bàn tay to rộng của hắn nắm lấy Tô Lạc cũng bỗng nhiên căng thẳng, cái này đủ để hiểu nội tâm của hắn hiện tại rất khẩn trương.
Có thể khiến Tấn Vương điện hạ trong truyền thuyết khẩn trương như vậy, tuyệt đối không thể là việc nhỏ. Nói vậy, cơ thể mình cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Tô Lạc thấy nặng lòng, như thể trong lòng có một cục đá nặng đè lên, đột nhiên có cảm giác bất lực.
Chỉ là nàng suy đi nghĩ lại. Nhưng nó có thể tệ đến mức nào chứ? Dù sao nàng cũng đã là phế nhân, cùng lắm là về sau không cách nào tu luyện thôi.
Tô Lạc chậm rãi thở dài, thần sắc bình tĩnh mà nhìn hắn, thong dong nói: “Có! Có đôi khi sẽ có cảm giác trướng trướng, sao vậy?”
Trước đó, nàng vẫn luôn tưởng đó vì tới kỳ kinh nguyệt, cũng không để ý, bởi vì thân thể này cũng đã mười lăm tuổi, có kinh nguyệt cũng là bình thường.
Nhưng hiện tại nghĩ lại, hiển nhiên không phải.
Trong lúc nhất thời, xung quanh yên tĩnh, yên tĩnh đến độ có thể nghe được âm thanh lá cây rơi xuống đất. Thời gian dường như ngưng đọng lại.
Ngay cả không khí xung quanh dường như cũng trở nên căng thẳng.
Đăng bởi | thegoodboy12 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Alice.Tu.Quynh |
Lượt thích | 2 |
Lượt đọc | 382 |