Sương Mù Hắc Ám (1)
Hắn đứng yên tại ranh giới của dược sư cao cấp lâu như vậy, điều duy nhất hắn
thiếu là cơ hội, mà hiện tại, cơ hội liền ở ngay trước mặt hắn, hắn sao lại từ
bỏ chứ?
Liền tính hiện tại Tô Lạc không cho hắn luyện chế, hắn cũng sẽ khóc la cầu cho
hắn làm!
Cho nên, khi Tô Lạc nhìn thấy bộ dáng kích động khó có thể kiềm chế của Lãnh
dược sư, nàng bỗng nhiên mở miệng nói: “Chậm đã.”
Lãnh dược sư tuy rằng quay đầu lại, nhưng là lại gắt gao ôm túi tinh thạch hy
hữu kia, như đang đề phòng Tô Lạc chạy tới đoạt lại.
Tô Lạc trong lòng thầm cảm thấy buồn cười.
Không sợ ngươi hiếm lạ, liền sợ ngươi không hiếm lạ.
Nếu là ngài lão nhân gia không hiếm lạ, ta lấy cái gì để cùng ngày bàn điều
kiện bây giờ?
Tô Lạc làm bộ vươn tay ra muốn lấy lại cái tối, nhưng tốc độ của Lãnh dược sư
lại vô cùng nhanh, cũng không biết chân hắn đi như thế nào, nghiêng người
trượt ra bên ngoài, ngay cả góc áo của hắn Tô Lạc hắn cũng chưa đụng tới.
“Lãnh dược sư, đống tinh thạch đó là của ta!” Tô Lạc giả vờ tức giận nói. Biểu
tình trên mặt muốn bao nhiêu đau lòng thì có bấy nhiêu đau lòng.
“Ngươi muốn thế nào?” Lãnh dược sư theo bản năng buột miệng thốt ra, lại không
nghĩ tới hắn vừa hỏi xong đã tiết lộ hắn không có đủ tự tin.
Người hàng năm đều chỉ biết luyện dược như Lãnh dược sư sao có thể là đối thủ
của Tô Lạc chứ?
Chỉ thấy Tô Lạc chậm rì rì mà liếc nhìn hắn một cái, trong tay ôm Tiểu Manh
Manh, thong thả ung dung mà vỗ về bộ lông của nó, trong miệng không nhanh
không chậm mà nói: “Ta hiện tại bỗng nhiên thay đổi chủ ý, ta muốn giữ lại
viên tinh thạch xanh dương kia.”
“Không được!” Lãnh dược sư chém đinh chặt sắt mà cự tuyệt: “Không thể trả lại
cho ngươi!”
“Dựa vào cái gì? Đó là của ta, đối với ta rất có lợi.”
Tô Lạc tỏ vẻ nàng thực phiền não: “Viên tinh thạch xanh dương này sẽ rất có
ích cho chuyện tu luyện sau này của ta.”
Có tiện nghi không chiếm là vương bát đản, nàng sẽ không bỏ qua cơ hội khó
khăn lắm mới có được này đâu. Đối phương chính là lãnh diễm Lãnh dược sư, là
luyện dược sư cấp ba duy nhất của toàn bộ đế quốc. Không xảo trá một chút,
nàng sao có thể không biết xấu hổ nói chính mình từng gặp Lãnh dược sư chứ?
“Muốn tăng tu vi thì dùng đan dược cũng có thể! Ngươi muốn đan dược gì lão phu
đều có thể đổi cho ngươi, không, không cần đổi, lão phu trực tiếp cho ngươi,
nói đi, ngươi muốn đan dược nào?” Lãnh dược sư không hổ là một cây gân, trực
tiếp nhảy vào bẫy rập của Tô Lạc.
Tô Lạc một chút đều không nương tay, nàng thực khó xử mà nhìn Lãnh dược sư nửa
ngày, mới thong thả ung dung nói: “Ngài cảm thấy đan dược nào có thể xứng với
viên tinh thạch xanh dương này chứ? Ngài cảm thấy ngài nên vì viên tinh thạch
này trả giá như thế nào đâu? Ngài hào phóng như vậy, cao cấp luyện dược sư hẳn
là sẽ không chiếm tiện nghi của tiểu bối, đúng không?”
Lăng Phong đứng ở một bên khóe miệng trừu trừu, không hổ là nữ nhân mà Tấn
Vương điện hạ nhìn trúng, quả thực giống y chang hắn, phúc hắc gian trá giảo
hoạt.
Hắn rất muốn nhắc nhở Lãnh dược sư, viên tinh thạch kia là cho Tấn Vương điện
hạ dùng, hắn Lãnh dược sư còn không có thu phí gia công đâu.
Nhưng là Lăng Phong vẫn là không hiểu biết Lãnh dược sư bằng Tô Lạc. Trong thế
giới của Lãnh dược sư, viên tinh thạch này chính là điểm quyết định xem hắn có
thể tân cấp lên siêu cấp luyện dược sư hay không, đối với dược si như hắn mà
nói thì căn bản không thể dùng tiền tài hoặc là đan dược thay thế được.
Huống chi, đối với Lãnh dược sư mà nói, những thứ khác có lẽ hắn không có,
nhưng là đan dược hắn có rất nhiều.
Lãnh dược sư nghĩ nghĩ, mới thật không tốt ý tứ nói: “Nếu không, đan dược do
lão phu luyện chế, đều phân cho ngươi một nửa?”
Trong mắt Lãnh dược sư xem ra, chính hắn mới là người chiếm tiện nghi của Tô
Lạc.
Rốt cuộc, hắn chỉ có thể đứng nhìn viên tinh thạch xanh dương năm đó, mà hiện
tại, viên tinh thạch này lại đã nằm trong lồng ngực của hắn.
Nửa phần của toàn bộ đan dược? Ngay cả Tô Lạc cũng bị chấn động đến không thể
phản ứng ngay được.
Không hổ là Lãnh dược sư, quả nhiên là rất lớn, quả nhiên là bại gia tử!
“Một nửa…” Tô Lạc rất am hiểu cò kè mặc cả, nàng trầm ngâm, vừa không đáp ứng
vừa không phủ quyết, trả lại cho đối phương đủ không gian để tưởng tượng.
Khuyết điểm lớn nhất của những người hàng năm đều đắm chìm trong việc luyện
dược như Lãnh dược sư chính là không biết ăn nói và quá ngay thẳng, Lãnh dược
sư lại là một ví dụ rất điển hình.
Hắn thấy Tô Lạc do dự, không khỏi nóng nảy, vội không ngừng nói: “Một nửa
không được thì hai phần ba! Lão phu đem đan dược mấy năm nay luyện chế ra, hai
phần ba đều cho ngươi, như thế nào?”
Thật là Lãnh dược sư tài đại khí thô! Khí thế rộng rãi dũng cảm này, thiếu
chút nữa là khiến Tô Lạc nghẹn họng.
Nhưng là Tô Lạc là ai, điển hình được tiện nghi khoe mẽ.
Chỉ thấy nàng lộ vẻ vẻ khó xử, do dự không chừng mà nhìn Lăng Phong, lại nhìn
Lãnh dược sư, tựa hồ như cũ khó có thể kết luận.
Lăng Phong trực tiếp quay mặt đi, hắn thật sự không đành lòng xem Lãnh dược sư
đức cao vọng trọng bị tiểu nha đầu này nắm chạy vòng vòng.
Lãnh dược sư thần sắc ngưng trọng, nghiêm trang mà trừng mắt nhìn Tô Lạc, hai
tay gắt gao ôm cái túi kia, một bộ dám đoạt sẽ liều mạng với ngươi.
“Kia… Được rồi, nếu Lãnh dược sư đã mở miệng, kiểu gì cũng phải cho ngài mặt
mũi, vậy quyết định như vậy đi.” Tô Lạc do dự một lúc lâu mới đáp ứng.
Nàng mới sẽ không nói cho Lãnh dược sư biết, kỳ thật nàng vốn dĩ muốn chút mê
dược, độc dược, xuân dược linh tinh, nhưng ai biết Lãnh dược sư thành thật như
vậy chứ, nàng nếu không nhân cơ hội lấy vốn to, nàng đều cảm thấy thực xin lỗi
ông trời đã cho nàng cơ hội tốt.
Có tiện nghi không chiếm sẽ bị thiên lôi đánh.
Lúc này Lãnh dược sư rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, hắn sờ mồ hôi lạnh vốn không
tồn tại trên trán, trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy nha đầu này còn khó đối
phó hơn đơn thuốc thâm ảo nhất.
Lập tức, Lãnh dược sư hồi phủ bắt đầu luyện chế tan chảy đan.
Trải qua ba ngày luyện chế, Lãnh dược sư tự mình đem hộp gấm nhỏ lại đây.
Đồng thời, trong xe ngựa của hắn còn có một cái hộp gỗ vuông dài mười cen ti
mét.
Hắn đưa hộp gỗ cho Tô Lạc: “Đan dược quý giá của lão phu hầu như điều nằm
trong này, mau cầm đi đi!”
Vật quý trọng nhiều năm lại phải tặng ra ngoài, Lãnh dược sư có chút luyến
tiếc, nhưng biểu tình của hắn lại phi thường sung sướng, hay là lão nhân này
thật sự đã tăng lên thảnh luyện dược sư siêu cấp rồi?
Tô Lạc vừa hỏi, Lãnh dược sư đắc ý mà vuốt cằm, vui tươi hớn hở mà cười không
ngừng.
Tô Lạc trong lòng minh bạch, lão nhân này khẳng định đã thăng cấp, nếu không
mới sẽ không hào phóng như vậy đâu, nhưng khi nàng nhìn về phía cái hộp kia
thì…
“Đây là hai phần ba? Ít như vậy?” Tô Lạc có chút trợn tròn mắt.
Sao lại không giống như trong trí tưởng tượng của nàng chút nào? Hai phần ba
nha, thế nào cũng phải có tới mấy rương chứ? Chỉ có một cái hộp nhỏ như vậy?
Lãnh dược sư nhìn Tô Lạc như nhìn đồ ngu, thổi râu trừng mắt, nổi giận nói:
“Ngươi nha đầu này, ngươi cho rằng lão phu luyện chế chính cái gì? Là mấy thứ
mê dược, độc dược, xuân dược vớ va vớ vẩn đó sao?”
Tô Lạc tức khắc muốn khóc.
Ai ngờ Lãnh dược sư còn đắc ý dào dạt nói: “Những thứ mà lão phu luyện chế đều
là độc môn bí phương. Thấy mấy người quỳ trước cửa lão phu không? Mỗi một viên
trong hộp đều có thể khiến bọn họ móc tim ra trao đổi với ngươi! Nha đầu không
biết tốt xấu như người còn dám ghét bỏ.”
“Nhưng mà…” Nàng muốn những cái đó làm gì!
Đăng bởi | thegoodboy12 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | Alice.Tu.Quynh |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 315 |