Vào thành
Khuyển Phệ Chi Thôn là một ngôi làng nhỏ không quá nổi tiếng, có khoảng hơn 100 dân cư, trong đó có khoảng 60 người chơi. Cửa hàng khá đầy đủ nhưng số lượng hàng hóa lại không nhiều. Về trang bị, cậu đã quyết định đến thành Tịch Dương để mua sắm nên chỉ đến ngôi làng này để đi dạo và ngồi truyền tống trận mà thôi.
Trương Minh đã tìm được NPC thuộc da và khi hỏi giá, cậu đã rất sốc khi biết được rằng giá thu mua những sản phẩm da tại đây cao hơn 3 lần so với giá bán cho tiểu thương lúc trước! Tên kia thật tham lam, khi nào quay trở lại cậu nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học. Tuy nhiên, vì ngôi làng này có đầy đủ các loại cửa hàng và tồn tại cạnh tranh nên không xuất hiện thương nhân lừa đảo nào.
Giá mua thịt của thợ mổ và giá mua sừng nai của cửa hàng thuốc cũng tốt hơn gấp 3 lần so với lúc trước cậu phải chịu nhưng cậu vẫn không định bán luôn ở đây mà sẽ đến thành thị lớn xem thị trường trước.
Trương Minh chào hỏi các NPC và nói chuyện với các cư dân trong làng. Sau đó cậu đã đến gặp và bàn bạc với trưởng thôn nơi này về việc mở đường dẫn cho Truyền Tống Trận và nhận được sự đồng ý. Có nghĩa là chỉ cần thôn của cậu xây dựng xong truyền tống trận thì họ sẽ mở chào đón.
Đa phần các game thủ nghiêm túc đều ra ngoài săn quái, khai thác mỏ, hái thuốc, đốn gỗ, vv... Còn lại các người chơi mà cậu gặp bên đường là mấy top con gái đang trò chuyện cùng với mấy người chơi nam đang tiếp cận họ. Những cô gái này chủ yếu dưới cấp 20, có vẻ như các cô gái chơi game không thích luyện cấp cho lắm, nhưng so với những game trước đây, nơi mà phần lớn người chơi là đàn ông độc thân thì trò chơi này đã có một sự cải thiện lớn, ít nhất thì số lượng và chất lượng nữ giới đều khá tốt
Nhìn thấy các cặp đôi trẻ trung đang tán tỉnh và chim chuột cùng nhau, không hiểu sao cậu lại có một cảm giác nói không nên lời. Trương Minh hơi buồn bực vì trò chơi này quá thực tế và ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Cậu không khỏi tự hỏi, sau bao năm chơi game nhưng tại sao cậu vẫn chưa tìm được một người bạn gái?
Trước đây, cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn gái qua mạng bởi vì cảm thấy điều đó không có ý nghĩa. Dù thời đó khái niệm “người yêu ảo” đã phổ biến nhưng cảm giác 2 người cách nhau sau màn hình vẫn có nhiều điều giả dối. Những người bạn xung quanh cậu, nhiều người đã bị lừa và chịu sự tổn thương.
Về chuyện bạn gái ngoài đời thì cậu đã có hai mối tình nhưng họ đều không thích việc cậu quá đam mê game. Dù rằng cũng đã có những khoảnh khắc ngọt ngào nhưng phần lớn còn đọng lại là nỗi đau của sự chia ly. Vì vậy, cậu đã quyết định không tìm bạn gái nữa.
Tuy nhiên, nhiều năm cô đơn đã thay đổi tâm trạng của cậu, hiện tại Trương Minh thực sự rất khao khát có một người bạn đồng hành để tâm sự. Đáng tiếc, cậu cảm thấy mình hiện tại không còn đủ tư cách nữa. Cảm giác như trái tim bị kéo căng, nỗi cô đơn bị kìm nén bấy lâu gần như sắp bùng nổ. cậu vội vàng bước đi, hướng về phía ma pháp truyền tống trận.
Gọi Phi Dương trở về không gian thú cưng, lần đầu tiên đặt chân lên ma pháp truyền tống trận, cậu cảm thấy rất hồi hộp, như một người từ nông thôn lần đầu tiên đi thang máy, lựa chọn điểm đến là Thành Tịch Dương.
Hệ thống thông báo: “Phí truyền tống đến Thành Tịch Dương là 100 ngân tệ, bạn có muốn tiếp tục truyền tống không?”
Cậu suýt ngất vì mức giá này, thật là quá đắt đi!
Thực tế không chỉ Trương Minh là cảm thấy đắt đỏ. hiện tại các người chơi chủ yếu tập trung vào việc đề thăng cấp độ và trang bị, thường chỉ có tài sản không quá 10 kim tệ và phần lớn trang bị của họ vẫn ở cấp sắt. Những người chơi chủ yếu cày cuốc chức nghiệp sống thì có thể khá hơn một chút. Hiện giờ, người đứng đầu bảng xếp hạng tài sản chỉ có hơn 200 kim tệ.
Có lẽ cậu nên hạn chế sử dụng ma pháp truyền tống. Trưởng thôn keo kiệt cũng không cung cấp chi phí công tác nên cậu chỉ có thể cắn răng tự trả tiền. Ánh sáng trắng lóe lên trước mắt, một phút sau, cậu đã đến Thành Tịch Dương ở phía Tây Bắc.
Trong 500.000 thành phố trên toàn lục địa, Thành Tịch Dương xếp hạng khoảng 400.000. Nó xếp hạng không quá cao nhưng nói cho cùng đây vẫn là một tòa thành thị, với những bức tường thành vững chắc, đường phố rộng lớn, mặt đường láng mịn, tượng điêu khắc và những lối kiến trúc đa dạng cùng với đám đông dòng người qua lại như thoi đưa làm cậu như ngây ngẩn: “Thật là nhộn nhịp!”
Thành Tịch Dương lớn gấp hơn trăm lần so với Phệ Khuyển Thôn mà cậu mới rời đi. Trong các thôn làng thông thường, mỗi loại cửa hàng chỉ có một cái nhưng ở đây có cả phố thợ rèn, phố trang phục”, phố thú cưng... Những người chơi đi dạo trên phố có đến hàng nghìn người, cộng thêm vài nghìn npc, mỗi người đều mặc trang phục lấp lánh, rực rỡ khiến cậu hoa mắt.
Với sự choáng ngợp, cậu bước vài bước, cảm thấy hơi xấu hổ khi đang mặc bộ đồ da thú tồi tàn trước nhiều ánh nhìn kỳ lạ của đám đông. Hết cách, cậu chỉ có thể tự động viên bản thân bằng những thành tựu trong quá khứ: “Hai mươi năm trước, ta đã là một người chơi chuyên nghiệp nổi tiếng. Lần này chỉ vì xuất thân không tốt. Không lâu nữa, ta sẽ khiến tất cả phải nhìn bằng đôi mắt khác!”
Tuy nhiên, Trương Minh vẫn không dám lang thang quá nhiều. Ban đầu cậu định mua một bộ quần áo đẹp để mặc nhưng trong người chỉ còn lại 100 ngân tệ chỉ đủ để trả tiền trở về Phệ Khuyển Thôn thôi. vì vậy cậu vội vàng đến Phủ Thành Chủ để giao thư.
Phủ Thành Chủ nằm ở trung tâm thành phố, diện tích lớn hơn nhiều so với các ngôi nhà bình thường, quả thật rất hoành tráng. Bốn lính gác đứng trước cổng lớn, ánh mắt sắc bén, nhìn mấy người bọn cậu như thể là kẻ trộm. Nhìn trang bị của những lính gác này toàn là kim cấp trở lên, cậu nghĩ có lẽ đã có nhiều người chơi mạo hiểm sử dụng kỹ năng trộm cắp với họ rồi, cậu phải cẩn thận hơn để tránh bị hiểu lầm.
Trương Minh nhanh chóng lấy thư từ trong túi ra, trao cho lính gác một cách cẩn thận. May mắn thay, dù những lính gác trông khá dữ tợn nhưng không quá khó nói chuyện, sau khi nhận được thư thì họ đã gọi một người hầu đến để dẫn cậu vào trong.
Sau khi đi qua nhiều cánh cửa và ngắm nhìn cảnh quan xa hoa của nơi này, cậu cuối cùng đến được sảnh chính và gặp được vị chủ nhân của tòa thành này, đó một người đàn ông có ngoại hình trang trọng và uy nghiêm.
Tịch Dương Thành Chủ khoảng bốn mươi tuổi, có khuôn mặt hình chữ quốc, da đen và không có râu. Ông mặc một bộ giáp vàng, bên ngoài phủ một chiếc áo choàng lấp lánh ánh sáng huyền bí, có lẽ là trang bị cấp rất cao. Nhưng trang bị không gây ấn tượng bằng ánh mắt của ông, ánh mắt của NPC này cho cậu cảm giác trí thông minh rất cao, giống như khi cậu gặp phải Ma Vương Tuyết Khắc, chỉ khác là ông ta không có hơi thở tà ác như người kia.
Khi cậu đang trầm ngâm, trợ lý của thành chủ đưa lá thư.
Sau khi thành chủ xem xong thư, ông gật đầu, ánh mắt nhìn về phía này, ánh mắt đó thật sự đầy uy quyền và áp lực, may cậu là một game thủ kinh nghiệm nên đã quen với những tình huống này.
Thành chủ gật đầu hài lòng: : “Tốt lắm, Dữ Thiên Tranh Phong, ngươi là một thanh niên rất chăm chỉ, không lạ gì khi thôn trưởng đã hết lời khen ngợi ngươi.”
Ồ, sao thôn trưởng lại nói về cậu vậy? Liệu có phải cậu sẽ được nhận chức tại thành chủ phủ không? Có phải cậu sẽ được hưởng đãi ngộ như ở cấp 60, có thể nhận nhiệm vụ của thành chủ không? Lương của cậu có tăng lên không?
Khi cậu đang mải mê suy nghĩ, thành chủ chậm rãi nói: “Dựa trên thành tích và đóng góp to lớn của người chơi Dữ Thiên Tranh Phong cùng với sự tiến cử của trưởng thôn, ta quyết định bổ nhiệm ngươi trở thành trưởng thôn mới của Thất Lạc Chi Thôn.”
Trương Minh thốt lên một tiếng “ah” và ngẩn ngơ nhìn vẻ mặt rất nghiêm túc của thành chủ thành Tịch Dương, đầu óc cậu hơi lúng túng. Thật dễ dàng như vậy để trở thành một trưởng thôn sao? Dù sao cậu chỉ giết một vài con quái vật và tìm được một vài viên tinh thạch ma thuật thôi mà?
Thành chủ giống như đọc được suy nghĩ của cậu mà nói: “Thực ra, ngươi đã đóng góp rất lớn cho thôn của mình. Ngoài việc trực tiếp nâng cao sức mạnh, an ninh và môi trường của thôn, ngươi còn gián tiếp cải thiện các thuộc tính khác của và việc giúp khôi phục truyền tống trận càng là một công lao to lớn. Theo thiết lập của Chủ Thần thì trong Vô Hạn Thế Giới, đóng góp của người chơi cho thôn làng mình cư trú đạt tới một nửa tổng giá trị của nơi đó thì có thể được bổ nhiệm làm trưởng thôn. Nếu đóng góp của ngươi chiếm tới bốn phần năm tổng giá trị thì ngôi làng này sẽ trở thành lãnh thổ tự trị của ngươi, không phải nộp thuế cho ta nữa.”
Lãnh thổ tự trị! Đó là thứ mà người chơi được phong tặng sau khi đạt được địa vị quý tộc, không phải nộp thuế cho thành chủ, chỉ cần chịu sự chỉ huy của quốc vương. Có vẻ cậu đã trúng số độc đắc!
Hóa ra việc sinh ra ở một làng lạc hậu cũng có ưu điểm của riêng nó, đó là giá trị ban đầu của nơi đó thấp hơn, do đó người chơi có thể dễ dàng đạt được vị trí trưởng thôn và có cơ hội nhận được lãnh thổ tự trị chỉ bằng việc đóng góp, đặc biệt là ngôi làng của của cậu chỉ có tồn tại 1 người chơi duy nhất. Như thế theo thời gian, việc trở thành trưởng thôn sẽ khá dễ dàng!
Trương Minh không còn lọt tai những lời tiếp theo của Thành chủ, chỉ biết rằng ông ta đã nói suốt nửa tiếng đồng hồ những điều vô nghĩa, sau đó chỉ định một kiến trúc sư đến thôn để xây dựng truyền tống trận và thông báo cho cậu rằng nếu dân số của thôn đạt con số10 thì ông ấy sẽ gửi một binh lính đến để đảm nhiệm vai trò vệ binh.
....................
Đăng bởi | kemxoi01 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 1 |