Thầy dạy kiến trúc của tôi
Nhìn thấy chỉ số ma lực của thôn tăng lên 52, Trương vô cùng phấn khích, vì điểm đóng góp của cậu cũng tăng thêm 50 điểm. Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, thôn này sẽ trở thành lãnh thổ của cậu!
Dù truyền tống trận là do người khác xây dựng, nhưng quyết định chỉ số ma lực của thôn là nhờ vào đá ma pháp, vì vậy điểm đóng góp được tính vào lên đầu cậu, và tất nhiên, nó cũng đã tăng thêm một chút giá trị môi trường cho thôn.
Trương Minh ngay lập tức hỏi thăm thợ công trình về các công trình ma pháp khác có thể xây dựng trong thôn. ông lão cảm thấy rất vui, bởi vì ông đã lâu không có công việc liên quan đến công trình ma pháp, thường thì chỉ sửa chữa nhà cửa bình thường, đó là lãng phí tài năng của ông. Vì vậy, ông nhanh chóng cho cậu biết tất cả những gì mà ông biết, và cậu thực sự cần những thông tin này!
“Ma Lực Truyền Âm đài,” là công trình giúp cư dân trong thôn có thể gửi tin nhắn với chi phí rất thấp, phạm vi bao phủ tất cả các thôn làng trấn trong một thành, đồng thời có thể trò chuyện trực tiếp với những người quen, miễn là đối phương cũng có truyền âm đài. Thành trấn chắc chắn có loại hình này, nhưng trên toàn thế giới, hiện chỉ có vài ngàn thôn làng lớn mới có.
“Ma Lực Phòng Hộ Tráo” dựa vào năng lượng từ đá ma pháp để bảo vệ thôn làng khỏi quái vật. Ngay cả quái vật cấp dã thú hay yêu thú cấp thấp cũng không thể tiến vào khu vực được phòng hộ, chỉ có quái vật cấp ma thú hoặc boss cấp quái thú mới có khả năng tấn công phòng hộ, và cũng chỉ có thể gây ảnh hưởng rất nhỏ.
“Ma Pháp Trụ” có sức tấn công ma pháp mạnh mẽ, là một sự bổ sung cho phòng hộ tráo. Mỗi lần bắn phép, quái vật yêu thú cấp thấp thường bị tiêu diệt ngay lập tức.
“Ma Pháp Hỏa Lò” sử dụng năng lượng từ đá ma pháp, không bao giờ tắt. Lửa trong lò chứa thuộc tính ma pháp, là thứ mà các luyện dược sư và luyện kim sư mơ ước, trên toàn lục địa chỉ có thành phố mới có loại kiến trúc này.
“Thánh Đường Ánh Sáng” có chức năng nâng cao may mắn cho thôn làng và người chơi, loại bỏ bệnh tật cho người chơi và súc vật, nếu có một tế ti chủ trì hiệu quả sẽ càng cao, và tế ti trong đền thờ cũng nhờ vậy mà nâng cao việc tu luyện pháp thuật ánh sáng.
Năm công trình này cơ bản đã tiêu hết số đá ma pháp còn lại, chỉ để lại vài mảnh nhỏ. Đồng thời, nợ của thôn ngay lập tức tăng lên 70 kim tệ, không phải là ngân tệ, trời ạ, cậu thật sự là tiêu tiền như nước…
Lão công trình sư còn cần một ngày nữa để hoàn tất tất cả, trong khi Trương Minh vui mừng đón tiếp nhóm khách đầu tiên của Thất Lạc Chi Thôn: Sống Mòn và những người bạn của anh ấy.
Sống Mòn đã mang theo ba người bạn thợ mỏ, cùng với một người chơi thợ rèn tên là Can Hoạt. Trương Minh dẫn họ đi tham quan mỏ và thông báo với Can Hoạt rằng thôn của cậu đang xây dựng Ma Pháp Hỏa Lô. Ngay lập tức, năm người này không cần suy nghĩ, muốn gia nhập thôn và khi cậu gọi họ lại, rất tự hào thông báo rằng: “Ta chính là trưởng thôn!”. Kết quả là một đám người ngất ngay tại chỗ.
Trở về thôn, hai anh em thợ săn mà cậu đã hẹn ở tịch Dương Thành cùng với một thợ thuộc da và một thợ thu thập thảo dược cũng đã đến (Trương Minh gọi họ bằng chức nghiệp sống tốt nhất của họ, bỏ qua chức nghiệp chiến đấu và chức nghiệp sống khác). Họ cũng nhanh chóng bị Thất Lạc Chi Thôn thu hút và đồng ý gia nhập.
Lợi ích của việc gia nhập thôn là có thể sử dụng các tiện ích công cộng trong thôn và mua nhà. Khi người chơi chết, điểm hồi sinh thường sẽ ở thôn của mình. Thêm vào đó, khi người chơi thực hiện giao dịch và thu thập tài nguyên trong khu vực thuộc thôn làng của mình (bao gồm cả vùng ngoại ô) và tổng số vượt quá 1 kim tệ, thôn sẽ tự động thu thuế. Nếu không có tư cách cư trú trong thôn, thuế sẽ là 10%, có tư cách cư trú thì tối đa chỉ phải trả 5%, còn thuế giao dịch của Thất Lạc Chi Thôn đã được cậu điều chỉnh xuống mức tối thiểu là 1%.
Một số “nhà giàu” cũng thấy địa điểm mới trên truyền tống đài và đến “du lịch”. Những người chỉ đến để ngắm cảnh thì nhanh chóng rời đi, còn những người tìm kiếm cơ hội kinh doanh thì thuê nhà và ở lại, thôn cũng dần dần trở nên nhộn nhịp hơn.
Tiểu thương cũng đã trở về bằng truyền tống trận, Trương Minh lập tức chỉ trích anh ta một trận, nói rằng anh ta thiếu đạo đức kinh doanh vì trước đây đã ép giá hàng hóa của cậu. Tiểu thương giải thích rằng trước đây vì không có truyền tống trận, đường đi quá xa và nguy hiểm, bây giờ đường đã tiện lợi hơn nên anh ta sẽ tăng giá thu mua lên gấp ba lần, giảm giá bán xuống một nửa, ngang với mức giá của các thôn làng khác. Cậu đã cãi lộn với anh ta một lúc, mặc dù không thể ép giá đến mức tôt hơn nhưng cũng không uổng công. Tiểu thương cảm thán rằng cậu là người tài và chủ động dạy cho cậu kĩ năng “Thương Lượng”…
Ma Lực Truyền Âm Đài đầu tiên được xây dựng xong, Trương Minh bỗng nảy ra ý tưởng, dùng truyền âm đài gửi thông điệp đến thành chủ thành Tịch Dương, yêu cầu ông ấy lệnh cho tất cả các thôn làng trong thành phố kết nối tới đây. Thành Chủ đồng ý và chưa đầy nửa giờ sau, 26 thôn làng và 5 thị trấn đều đã được đả thông kết nối hoàn tất.
May mắn thay, trí thông minh của NPC Thành Chủ đủ cao, nếu không thì cậu chỉ có thể cử lão trưởng thôn cũ ngồi truyền tống trận đến Tịch Dương Thành để “truyền đạt”, rồi đến từng thôn làng và thị trấn nói một lần, như thế chi phí sẽ rất tốn kém…
Trương Minh đã tiêu tốn 1 ngân tệ để phát một thông báo, mời Hổ Vương đến chơi (làng của Hổ Vương không có truyền âm đài, không thể gửi thông điệp riêng, cậu chỉ có thể dùng thông báo toàn thành phố). Thêm vào đó, qua cửa sổ quản lý, cậu đã thêm ba người là Hỏa Linh Thiên, Kiếm Hạ Vô Tình, và Lạc Nguyệt Chi Thần vào danh sách “Cấm Truyền Tống”. Chức năng này vốn dành để xử lý người chơi tên đỏ để tránh không bị họ quấy rầy, cậu đã lạm dụng quyền hạn một chút.
Trương Minh lại phải khai thác thêm đá và gỗ vì nhà cửa đã không còn đủ để bán, cần thêm nguyên liệu để xây dựng mới. May mắn là trong số những người chơi mới gia nhập làng, có một người có thể làm tiều phu và một người thợ đá, đều đã đạt cấp trung bậc 3, cậu nhanh chóng mời họ bắt tay vào công việc, còn nguyên liệu gỗ và đá mà họ thu được thì cậu sẽ thu mua. Với hai người thợ tài ba này, cậu không cần phải đi thu thập nguyên liệu nữa và chỉ cần tập trung vào việc xây nhà là được. Mặc dù công việc khá vất vả nhưng trong lòng cậu vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Ngay lúc đó, chức trưởng thôn của cậu cũng đã đến lúc kết thúc nhiệm vụ, bởi vì: Sự cống hiến của cậu—rất lớn—không ai sánh bằng!!!
Hệ thống thông báo: Do bạn có cống hiến lớn cho Thất Lạc Chi Thôn, không ai có thể so sánh, vì thế đức vua đã quyết định trao cho bạn vùng lãnh thổ thuộc Thất Lạc Chi Thôn, bạn có đồng ý không?
Trương Minh đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, cậu run rẩy nhấn nút “Đồng ý”. Sau đó, hệ thống thông báo: Giấy bổ nhiệm của đức vua sẽ đến sau ba ngày, trong thời gian này, bạn phải thanh toán toàn bộ các khoản nợ của thôn...
Cậu ngất ngay lập tức, trời ơi, 70 kim tệ, ba ngày?...
Trong thời gian tiếp theo, Trương Minh chỉ có thể cặm cụi sửa chữa các ngôi nhà và vô tình nâng giá thuê nhà lên 100 đồng tệ mỗi ngày, giá bán nhà là 100 ngân tệ, nhưng nó cũng chỉ đủ để trả tiền nguyên liệu cho hai người thợ.
Điều đáng an ủi là, nhờ cảm hứng từ việc quan sát công việc của thầy xây dựng, các ngôi nhà cậu xây dựng hiện có thuộc tính tốt hơn trước kia nhiều. Khi xây dựng ngôi nhà thứ mười trong ngày hôm nay, kỹ năng xây dựng của cậu đã lên cấp trung bậc 1.
Lão kiến trúc sư đã hoàn thành công việc và từ biệt Trương Minh. Thấy cậu đang chăm chú xây dựng nhà, ánh mắt ông ánh lên sự tán thưởng và khích lệ. Khi cậu dừng công việc, nhìn thấy ánh mắt như vậy và không thể bỏ lỡ cơ hội này, cậu tâng bốc ông vài câu rồi đề nghị được bái sư. Ông ấy vui vẻ chấp nhận và tặng cậu “Phương pháp xây dựng kiến trúc ma thuật”, một bí quyết cao cấp không có trên thị trường, cũng là món đồ quý hiếm không thể có được từ nhiệm vụ của nghề nghiệp xây dựng kiến cậu rất hài lòng. Ngoài ra, ông còn dạy thêm “Kỹ thuật kết dính”, “Kỹ thuật mài” và “Kỹ thuật khảo sát”.
Nhìn ánh mắt của sư phụ, Trương Minh tìm thấy một cảm giác quen thuộc, ánh mắt ấm áp và hiền từ làm cậu nhớ đến ông nội của mình. Cậu nhìn tên của ông: “Ma Pháp Kiến Trúc Sư”, không đúng, với trí thông minh của ông, chắc chắn ông là một NPC cấp cao, sao lại không có tên riêng?
Trương Minh thử hỏi: “Thầy, sao thầy không có tên?”. Ông mỉm cười nhìn cậu: “Tên có quan trọng không? Thực ra ta cũng không nhớ tên của mình nữa, ngươi cứ gọi ta là ‘Thầy’ nhé, ta thích nghe như vậy.”
Trương Minh ngượng ngùng gãi đầu: “Gọi như vậy không phải là không tốt, nhưng thầy biết em rất ham học, có thể em sẽ còn bái nhiều sư phụ khác nữa, đến lúc đó em sẽ không phân biệt nổi đâu.”
Thầy làm bộ giận dữ, thổi râu và trừng mắt một hồi rồi bảo: “Vậy ta sẽ là thạch sư phụ của ngươi!”
Cậu cười tươi: “Chỉ cần không có thầy khác, em vẫn sẽ gọi thầy là Thầy, thầy ơi, thầy có thể cho đệ tử một chút quà gặp mặt không, ví dụ như giảm bớt số nợ đi…”
Thầy lập tức cắt ngang: “Ngươi còn nói, ngươi còn chưa đưa lễ bái sư cho ta nữa, thôi, ta không chấp nhặt với đứa nhỏ. Đây là bộ công cụ của thợ xây dựng, để ngươi không làm hỏng danh tiếng của ta với mớ công cụ tồi tàn kia.”
Thầy ném cho cậu một túi “Công cụ xây dựng cao cấp”, rồi phi tới cổng truyền tống, rời đi với tốc độ nhanh đến nỗi các thanh niên có mặt đều trợn mắt há mồm.
............
Đăng bởi | kemxoi01 |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |