Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Khống Hắc Thiên

Tiểu thuyết gốc · 2537 chữ

Cả nhóm 10 người trốn chạy, 1 Tam Khống cùng 9 tên cướp băng nhanh qua các con đường rừng trong đêm tối.

A Phủ vừa chạy vừa nói với Tam Khống: ân nhân, để ta quay lại liều chết với chúng, ta là 1 tên cướp không đáng để sống, để ta trả lại mạng này cho ân nhân mong ân nhân lo cho 8 anh em còn lại.

Tam Khống quay đầu nói vọng lại: Mạng của ngươi do ta cứu, giờ do ta quyết, ngươi không được chết, nếu quay trở lại chỉ có con đường chết, đi tiếp thì còn có cơ hội may ra.

A Phủ: ta…

A Đao chạy vọt lên trên cùng: chúng ta di chuyển trong màn đêm thế này rất nguy hiểm, quái thú vùng này rất nhiều, để đệ mở đường bảo đảm an toàn cho ân nhân cùng các anh em.

Cả nhóm 9 người băng qua con đường rừng đá núi gồ ghề, cuối cùng họ dừng chân ở một khu vực chỉ toàn cỏ với đá.

A Phủ cùng các anh em khác đứng thở dốc hồng hộc: ân nhân cấp độ thấp mà thể lực không tệ, vậy mà có thể chạy cùng chúng ta đến tận bây giờ.

Tam Khống: cấp độ ta không cao không có nghĩa là ta yếu.

A Đao: trên đời này chúng ta còn nhiều điều chưa biết đại ca.

Từ trên 1 tảng đá phủ đầy cỏ úa cùng rêu xanh, một con sói xuất hiện, nó hú lên một hồi, cả nhóm người tụ lại bao bọc Tam Khống bên trong theo hiệu lệnh của A Phủ “có sói, anh em tạo thành đội hình vòng tròn bảo vệ ân nhân”.

Những con sói từ trong rừng đi ra từ các nơi đến càng ngày càng đông, có tới vài chục con sói tụ lại bao vây nhóm người, A Phủ tiếp tục ra lệnh “đốt lửa đuổi chúng đi anh em”.

Những cây đuốc lửa bắt đầu rực sáng 1 vùng, soi rõ đám sói đang bao vây bên ngoài, nhưng chúng không dám tùy tiện tấn công, số lượng sói ở các nơi khác tụ tập càng ngày càng đông số lượng lên tới mấy trăm con, bọn chúng bao vây thành 1 hàng rào sói.

Nhóm người quan sát xung quanh không còn 1 kẽ hở nào để có thể chạy thoát thân, một tiếng hú vang trời hàng rào sói mở ra 1 con đường, ở giữa là 1 một con sói với những đốm lông cùng hoa văn mầu đỏ, kích thước của nó to lớn gấp 5 gấp 10 những con sói bình thường.

Nó không sợ ánh đuốc cùng lửa cháy tiến đến gần nhóm người, bỗng nó làm động tác quỳ xuống.

“Huyết Lang Vương kính chào chúa tể”(ngôn ngữ của yêu vương, nói riêng với Tam Khống)

A Đao cười ha hả: A Phủ huynh thấy chưa, đệ là đứa con của thần sói đệ lớn nên ở xa mạc.

Tam Khống bước về phía trước: sao ngươi biết ta ở đây.

Huyết Lang Vương: tuy chỉ là 1 lang vương bé nhỏ, nhưng lang vương cảm nhận được ngọc bội vạn thú đại yêu vương, chỉ có chúa tể là kẻ duy nhất sở hữu được nó.

Tam Khống chợt nhớ tới viên ngọc mình đeo làm đồ trang sức, quả thật hãn đã quên mất tác dụng của viên ngọc này. Hắn chợt nghĩ, nếu 1 con yêu vương có thể cảm nhận được viên ngọc này thì bọn Hoa Sinh cùng Long Khờ có thể nhận biết được từ xa không.

Tam Khống: ngươi cảm nhận được nó từ lúc nào ?

Huyết Lang Vương: vừa mới đây thôi thưa chúa tể.

Tam Khống: tốt lắm, giờ ngươi có thể đưa ta đến nơi của con người được chứ.

Huyết Lang Vương: chỉ cần chúa tể muốn thì đi đâu cũng được.

Tam Khống chỉ về phía sau: mang theo cả những tên này nữa.

Huyết Lang Vương quay đầu về phía những con sói, một lúc sau có thêm 9 con sói kích thước to lớn đến bên đằng sau nó, nó tiến lại 1 con sói ở đằng xa có đốm lông mầu bạc, giường như nó đang dặn dò con sói đốm bạc điều gì đó, rồi quay trở lại nằm gục đầu xuống trước chân Tam Khống.

Tam Khống hiểu ý treo lên lưng Huyết Lang, phía bên cạnh 9 con sói lớn cũng làm động tác tương tự, 9 tên cướp chỉ biết đứng nhìn mặt mũi tái nhợt.

Tam Khống ra hiệu vẫy tay: các ngươi còn không mau lên

9 tên cướp vội vàng trèo lên lưng những con sói còn lại, cưỡi trên lưng sói lớn chả mấy chốc đoàn người chạy tới vùng biên giới nước láng giềng, họ thấy lều trại của 1 đoàn thương nhân lớn với chiếc lá cờ 4 chữ thương đoàn Hắc Thiên.

Tam Khống rời lưng sói căn dặn Huyết Lang: được rồi, các ngươi có thể về.

Đoàn sói quay trở lại về rừng, phía dưới 9 tên cướp mặt mày si ngốc.

A Phủ bước lên chắp tay: ân nhân người hiểu nó nói gì sao ?

Tam Khống: tất nhiên ta hiểu, nhưng ta chỉ giao tiếp được với con sói đỏ, còn những con khác thì không.

A Phủ vẫy tay ra hiệu các huynh đệ khác cùng tiến lại: đại ân đại đức của ân nhân đời đời này chúng tôi xin ghi nhớ, ân nhân thần thông quảng đại, 9 anh em chúng tôi nguyện làm đầy tớ cho ân nhân.

Tam Khống đỡ A Phủ đứng dậy: không cần phải vậy, tấm lòng các ngươi ta xin nhận, nhưng trước hết các ngươi cần phải ở đây đã, ta đi xem thử tình hình thế nào rồi quay lại sau.

Tam Khống sau 1 hồi khoác áo ẩn mình biến mất tiến vào thương đoàn hắc thiên, hắn đi dạo 1 hồi cuối cùng cũng tìm thấy căn lều của tên cầm đầu, hắn muốn đến thử xem tên đứng đầu có phải người bạn từ thế giới cũ của hắn, Nhất Khống Hắc Thiên.

Với tính cách của Hắc Thiên khi tới xuyên không vào thế giới này chắc hẳn hắn sẽ không từ bỏ được cái tên Hắc Thiên của hắn, Tam Khống nhẹ nhàng bước vào. Trong căn lều vải 1 nam nhân tuổi khoảng 18 đang đứng ghi ghi chép chép gì đó vào 1 quyển sách, hắn đi đi lại lại tính toán xuy nghĩ.

Tam Khống sau 1 hồi quan sát hắn liền nhận ra đó chính là Nhất Khống, hắn mừng rỡ gọi tên “Lão 1”

Hắc Thiên quay đầu nhìn trái nhìn phải không thấy gì hắn liền lắc đầu phán: chuyện đã cũ rồi tại sao ta vẫn ôm mộng tưởng”.

Tam Khống chợt nhớ hắn chưa hiện thân thảo nào lão nhất không nhìn thấy hắn, hắn liền hiện thân trước mặt lão nhất.

Hắc Thiên nhìn thấy Tam Khống trước mặt, xong hắn đi cầm chén nước chè rót ra uống, vừa uống từng ngụm miệng vừa lẩm bẩm: đây là tác hại của việc thức khuya nhiều ngày, có lẽ ta cần nghỉ ngơi sớm.

Tam Khống nhận thấy Hắc Thiên vẫn chưa tin vào mắt mình hắn liền gọi: lão nhất là ta đây, ta lão tam đây.

Phụt! Hắc Thiên phun miếng nước chè ra khỏi mồn hắn nhìn lại kẻ vừa xuất hiện không phải là ảo giác trước mắt hắn, hắn vội vàng tiến lại cầm lấy 2 tay Tam Khống: Lão Tam, lão cũng xuyên không, là lão thật ư.

Tam Khống: là ta

Nhất Khống: nào, lão mau ngồi đi, trông bộ dạng lão vẫn khỏe đấy chứ ?

Tam Khống: tất nhiên ta khỏe, từ ngày xuyên không lão có gặp những người xuyên không khác không, hay nhóm của chúng ta có nhiều người tới đây không ?.

Nhất Khống: lúc ở cánh cổng không gian có rất nhiều người, ta cũng gặp được vài người trong nhóm, chúng ta đi cùng nhau qua cổng nhưng khi tới đây rồi thì ta chỉ có 1 mình, mấy tháng sau ta mới gặp được lão nhị.

Tam Khống: lão nhị ư! Lão ta giờ thế nào.

Nhất Khống: lão ta bây giờ là người mạnh nhất trong 3 chúng ta lão làm quan trong triều đình hiện tại đang giữ chức tướng quân tiên phong, lão ấy mới đây đã đột phá cấp độ 40 rồi, còn ta giờ đã là kẻ giầu nhất Vũ Quốc này. À mà đúng rồi lão Tam lão ra sao? trông bộ dạng của lão chắc đã chịu nhiều vất vả.

Tam Khống nhìn xuống phía dưới bản thân mình, đúng là từ ngày đặt chân tới vùng đất nhân loại hắn chỉ mặc 1 bộ đồ do Phạm Y mua cho, cũng là 1 bộ đồ bình thường lại qua nhiều ngày gian khổ nên có phần nào rách rưới hôi hám.

“Ta không gặp nhiều may mắn cho lắm”

Nhất Khống: Yên tâm lão tam, từ nay đã có ta rồi, ta là người giầu nhất cơ mà, điều bây giờ lão cần nâng cao cấp độ đi đã, ta tuy mải làm ăn cũng đã ở cấp 20 rồi. Ta tin có điều kiện lão sẽ mau chóng mạnh lên thôi.

Tam Khống: đúng là người xuyên không, để đạt cấp độ 20 người bình thường phải mất bao nhiêu năm khổ luyện, lão nhị còn quái vật hơn nữa, mới đó mà đã đạt cấp độ 40.

Nhất Khống: mà đúng rồi lão tam, lão được thần tặng quà gì vậy?

Tam Khống xuy nghĩ 1 hồi, không biết lão 1 có gặp thằng Sáng Thế Thần không, ta có lên nói thật không: …

Nhất Khống: không phải là khả năng ẩn mình vừa rồi đấy chứ …

Tam Khống: đúng là lâu rồi mới gặp chúng ta có nhiều chuyện cần nói, ta và tên Sáng Thế Thần có thù với nhau…

Nhất Khống quan sát 1 hồi, hắn nhận ra được ánh mắt huynh đệ của hắn có điều khó nói: Lão Tam chúng ta là huynh đệ, lão cứ trải lòng mình ra cho thoải mái, giữa ta và lão từ trước đến nay có gì cũng đều phơi bày.

Tam Khống kể lại quá trình xuyên không, hắn chỉ kể về việc hắn gặp Sáng Thế Thần, còn lại hầu như hắn không kể ra, dù là ai đi chăng nữa, bạn thân đến mức nào, cũng có những bí mật không nên kể hết.

Nhất Khống nghe xong câu chuyện trầm ngâm 1 hồi: vậy là lão có 1 hệ thống xì ke, cùng 1 kỹ năng không sử dụng được. Rất may cho ta, ta được thần Hạnh Phúc triệu hồi đến, ta cũng được nghe thần Hạnh Phúc kể lại là một vị thần đã nhờ bà ấy, chứ bà ấy cũng không có ý triệu hồi ai, qua thông tin ta thu thập được vị thần có chủ ý đưa chúng ta đến đây là Sáng Thế Thần. Món quà của Sáng Thế Thần rành cho ta nghe nói đã bị hỏng nên thần Hạnh Phúc đã thay vào đó là món quà mà ta muốn, bà ấy sẽ đáp ứng.

Vì vậy ta có 1 kỹ năng Hắc Thủ là ban đầu, cùng Toàn Năng Thư với vấn đề của lão bây giờ Toàn Năng Thư sẽ đưa ra hướng giải quyết.

Tam Khống: toàn năng thư có năng lực thần kỳ vậy sao?

Nhất Khống: Toàn Năng Thư của ta là 1 quyển sách, chỉ cần lão muốn hỏi 1 vấn đề gì đó nó sẽ trả lời, trong phạm vi thông tin hiểu biết của nó. Tuy nhiên cũng có 1 số thứ mà nó không có câu trả lời, ta đã từng hỏi, kẻ mạnh nhất vũ trụ là ai và quả nhiên nó không có câu trả lời.

Tam Khống: được, vậy lão giúp ta hỏi toàn năng thư, hệ thống của thần tặng có thể sửa chữa lại được không.

Nhất Khống rút ra toàn năng thư, một quyển sách bình thường mầu đen, lão ta viết vài dòng chữ trên đó, khi viết xong Nhất Khống liền vào trạng thái mệt mỏi, lão nói toàn năng thư yêu cầu hồn lực cho mỗi câu hỏi, không ngần ngại Tam Khống đưa ra 1 viên hồn thạch cấp ba cho Nhất Khống.

Tuy toàn năng thư không có câu trả lời thích đáng, nhưng nó có đưa ra 1 phương án giải quyết hệ thống chỉ có thần mới sửa chữa được, ở gần phạm vi hiện tại nhất chỉ có thể đến đền thờ đại thần Toàn Năng Giả, một vị thần tính khí kỳ cục nhất nhì thần giới mới có thể giải quyết.

Tam Khống: ta còn 9 vị huynh đệ, cảm tạ lão 1, lão có thể thu xếp cho bọn họ tạm 1 công việc được không.?

Một thời gian sau Tam Khống dẫn nhóm người A Phủ tới,

Tam Khống: đây là 9 vị huynh đệ mà ta đã nhắc tới, trong đó có A Đao cùng A Phủ đã có thực lực trên cấp 30, hy vọng họ có tác dụng với lão.

Nhất Khống: cao thủ bậc này để chiêu mộ không phải điều dễ dàng, hơn nữa mỗi lần thuê đoàn bảo vệ sẽ mất rất nhiều thời gian cùng tiền bạc, họ có 9 người cộng thêm cả lão thì thành 1 đội hộ tống hàng hóa đi hiện tại ta đang rất cần những người có thực lực như vậy.

Tam Khống: cảm ơn ngươi lão 1, nhưng ta không có ý định ở lại, tạm thời đã biết cơ ngơi của lão, cùng lão ở đâu, sau này tã sẽ tới tìm lão, cái ta cần bây giờ là nâng cao thực lực cùng sửa chữa hệ thống.

Nhất Khống: lão đã nói như vậy thì ta cũng phải chấp thuận cho lão thôi, có điều ở bên cạnh ta có thể giúp được lão thăng tiến cấp độ, công pháp ta sưu tầm cũng kha khá, hơn nữa ta còn biết về tụ hồn trận, sẽ giúp lão đẩy nhanh tiến độ tu luyện.

Tam Khống: cảm tạ lão nhưng ta thật sự muốn đi, không muốn trì hoãn thời gian, còn ngày hôm nay chúng ta mới gặp nhau thì hãy cùng no say 1 bữa.

Sáng ngày hôm ấy 1 nhóm hộ tống 9 người được thành lập do A Phủ là người dẫn đầu, Tam Khống cùng Nhất Khống gặp nhau ôn lại chuyện sưa, họ cùng trò chuyện tới lúc trời tối, ăn uống no chứ không say, cả 2 tên này đều không thích uống rượu, thay vào đó họ thưởng thức các loại nước hoa quả mà nhất khống sưu tầm được cùng các món ăn đặc biệt.

Bạn đang đọc Tam Khống Xuyên Không sáng tác bởi ĐạiLongThần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiLongThần
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.